Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 752: Năng Lực Hấp Dẫn Linh Thú



Anh nhướng mày, nhìn Tiểu Hôi xám xịt trong tay bé gái, đáy mắt lộ ra vẻ ngờ vực.

- Tại sao ta lại cảm thấy có chút quen thuộc.......?

Anh đưa tay ra, Tiểu Hôi bay về phía anh rồi bị giữ trong lòng bàn tay anh.

Hoa lạp ~~

Nguyên tố nước được ngưng kết, bao bọc toàn thân sinh linh xám xịt.

Dòng nước nhanh chóng chuyển động giống máy giặt ở Địa Cầu, chậm rãi cọ rửa da lông trên người Tiểu Hôi.

Vân Hân trừng to mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

Hoa lạp ~~

Dòng nước trong lòng bàn tay của Mục Lương đã biến thành màu xám, có thể nhìn thấy rất nhiều cát bụi ở bên trong.

- Quả nhiên là vậy.

Anh vung tay lên, dòng nước bẩn lập tức bay ra thư phòng.

Hiện giờ, Tiểu Hôi trong lòng bàn tay anh đã được tắm rửa sạch sẽ, da lông xám xịt của nó đã biến thành màu trắng.

- A, Tiểu Hôi biến thành màu trắng rồi!

Vân Hân kinh ngạc lên tiếng.

Mục Lương vuốt ve Tiểu Hôi, nhàn nhạt nói:

- Sóc Lưu Ly vốn dĩ có màu trắng, chỉ là lâu rồi không tắm rửa nên lông biến dơ mà thôi.

- A, đây là Sóc Lưu Ly sao?

Đại An Ti kinh ngạc lên tiếng.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu:

- Ừ, Sóc Lưu Ly cấp 1.

Khi anh nhìn thấy Tiểu Hôi đã cảm thấy quen thuộc, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì mới khẳng định nó chính là Sóc Lưu Ly.

- Thì ra Tiểu Hôi là Sóc Lưu Ly nha......

Vân Hân cắn ngón tay, lông mi mảnh dài của cô bé hơi run rẩy.

Mục Lương nhìn về phía bé gái, dịu dàng hỏi:

- Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tìm được nó ở đâu không?

- Tiểu Hôi tự chạy đến cửa nhà ta, tiếp đó ỷ lại không đi, ta chỉ có thể nhận nuôi nó.

Vân Hân bất đắc dĩ nói, giọng điệu cô bé có chút đáng yêu.

Mục Lương ngạc nhiên hỏi:

- Sóc Lưu Ly tự chạy tới tìm ngươi?

- Đúng rồi nha.

Vân Hân ngoan ngoãn gật đầu.

- Vốn dĩ còn có Tiểu Bạch và Tiểu Hồng, nhưng đều bị anh trai cầm đi giao dịch.

Cô nắm góc áo, hồn nhiên nói:

- Tiểu Hôi bị ta giấu đi nên anh trai không có phát hiện.

- Tiểu Bạch và Tiểu Hồng?

Mục Lương nhướng mày.

Vân Hân ngoẹo đầu, hồi tưởng một lúc rồi mới trả lời:

- Tiểu Bạch lớn bằng Tiểu Hôi, anh trai nói là Chồn Trắng......

- A, ý của ngươi là linh thú Chồn Trắng sao?

Đôi mắt đẹp của Đại An Ti sáng lên.

- Anh trai nói như vậy.

Vân Hân gật đầu đáp.

- Chồn Trắng?

Mục Lương giật mình.

Đại An Ti thanh thúy hỏi:

- Đại nhân không biết Chồn Trắng sao?

- Nói ta nghe một chút.

Mục Lương đặt Tiểu Hôi trên đùi mình, vươn tay vuốt ve bộ lông của nó.

Đại An Ti nghiêm túc giải thích:

- Chồn Trắng là một loại Linh thú biến dị, có lời đồn rằng nó nắm giữ năng lực không gian, cũng bởi vì như vậy mà không ai có thể bắt được nó.

- Linh thú biến dị nắm giữ năng lực không gian!

Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên.

Nếu như có thể thuần hóa Chồn Trắng, như vậy có phải đồng nghĩa với việc anh sẽ nắm giữ năng lực không gian?

Mục Lương vội vàng hỏi:

- Ngươi biết hiện giờ Chồn Trắng đang ở đâu không?

- Anh trai chỉ nói là giao dịch với thương nhân hành hoang, không nói giao dịch cho ai.

Vân Hân hồn nhiên đáp.

- Vậy sao......?

Trên mặt của Mục Lương lộ vẻ tiếc nuối.

Đại An Ti thấy anh có hứng thú với Linh thú, vội vàng hỏi tiếp:

- Vậy còn Tiểu Hồng là cái gì?

- Ta cũng không biết Tiểu Hồng là cái gì, toàn thân nó có màu đỏ và một đôi tai rất dài.

Vân Hân giơ tay mô tả chiều dài.

- Đôi tai rất dài, toàn thân màu đỏ......

Đại An Ti suy nghĩ kỹ một hồi cũng không thể đoán được Tiểu Hồng là sinh linh gì.

Mục Lương như suy nghĩ gì đó, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, hỏi:

- Ngươi mới vừa nói là Tiểu Hồng và Tiểu Bạch tự chạy tới tìm ngươi?

- Đúng vậy nha.

Vân Hân gật đầu đáp.

- Ngươi là Giác Tỉnh Giả sao?

Mục Lương lại hỏi.

Anh hoài nghi cô bé là Giác Tỉnh Giả, hơn nữa còn nắm giữ năng lực thức tỉnh là ‘Hấp Dẫn Linh Thú’.

- Hình như là vậy......

Vân Hân chần chờ đáp, nàng không quá xác định.

- Ngươi đi theo ta.

Mục Lương đứng lên, đặt Tiểu Hôi trên vai, cất bước đi ra ngoài.

Vân Hân liếc nhìn Đại An Ti.

Đại An Ti xoa đầu cô bé, ôn hòa nói:

- Không có chuyện gì đâu, chúng ta đi thôi.

- Ừ.

Vân Hân nghe lời gật đầu.

Hai người rời khỏi thư phòng đi theo Mục Lương, băng qua chính sảnh tới hậu hoa viên.

Sột soạt sột soạt......

Ba người vừa tiến vào, một bóng dáng khổng lồ màu trắng lập tức hiện ra, Sóc Lưu Ly cấp 7 xuất hiện trước mặt Mục Lương.

Đại An Ti hoảng sợ, vô thức lùi lại hai bước.

Ngao ngao ~~

Sóc Lưu Ly nũng nịu cọ tay của Mục Lương, ba cái đuôi đung đưa liên tục.

- Ha ha, ngoan.

Mục Lương giơ tay xoa đầu của Sóc Lưu Ly, lông xù khiến anh thích không buông tay.

Ngao ngao ~~

Đôi mắt bảy màu của Sóc Lưu Ly trừng lớn, đáng thương vô cùng mà kêu hai tiếng.

- Sau này, ta sẽ thường xuyên tới thăm ngươi.

Anh hiển nhiên biết Sóc Lưu Ly đang làm nũng, vội vàng trấn an.

- Thành chủ, nó cũng là Sóc Lưu Ly sao?

Đại An Ti kinh ngạc.

- Ừ, Sóc Lưu Ly cấp 7.

Mục Lương thuận miệng trả lời.

……….

- Ngoan.

Mục Lương đưa tay đặt lên đầu con Sóc Lưu Ly cấp 7, trong đầu suy nghĩ cho nó một trăm điểm tiến hóa.

Sóc Lưu Ly hài lòng lắc lắc cái đuôi. Nó nheo mắt, khẽ kêu vài tiếng khò khè, cực kỳ giống như tiếng một con mèo gừ lên thoả mãn khi được người ta gãi lưng cho.

Ngay sau đó, lỗ tai của nó dựng thẳng đứng lên, nghiêng đầu thật mạnh nhìn về phía Đại An Ti đang đứng phía sau Vân Hân.

Sóc Lưu Ly trừng lớn đôi mắt bảy màu trong veo như ngọc, cất bước đi tới gần Vân Hân.

Nó tiến đến trước người cô bé. Ba cái đuôi mượt như nhung chậm rãi lắc lư, nó đang không ngừng hít thở mùi vị trên người Vân Hân.

- Đây là làm sao vậy?

Đại An Ti vẫn đứng im không nhúc nhích, tùy ý để cho con Sóc Lưu Ly vòng quanh cô và cô bé kia.

Vân Hân mở to mắt nhìn theo chuyển động của Sóc Lưu Ly, tâm tình khẩn trương và sợ hãi dần biến mất.

- Quả nhiên là thế!

Mắt Mục Lương chớp loé ánh sáng.

Anh cảm nhận được Sóc Lưu Ly có ý muốn thân mật với cô bé, không hề chán ghét cô một chút nào.

- Tiểu Bạch, lại đây.

Mục Lương vẫy vẫy tay.

Gào Hu ~~

Sóc Lưu Ly nháy mắt rời sự chú ý của nó khỏi cô bé, trở lại bên cạnh Mục Lương, tiếp tục dùng cái đầu đầy lông nhung mềm mịn cọ vào cánh tay anh.

- Hô ~~-

Đại An Ti thở dài.

- Ta tìm bạn cho ngươi.

Mục Lương đem Tiểu Hôi đang nằm trong lòng ngực đưa ra phía trước.

Sóc Lưu Ly đang làm nũng nhất thời cứng đờ, con ngươi bảy màu nhìn sang, chăm chú đánh giá Tiểu Hôi. Nó tiến lại gần đưa mũi ra ngửi, sau đó giơ móng vuốt lên nhẹ nhàng chọc vào đầu nó.

Grừm~~

Sóc Lưu Ly dùng sức lắc đầu, bộ lông thuần một màu trắng của nó giống như làn sóng gợn đầy xúc cảm.

- Ghét bỏ nó quá nhỏ hả?

Mục Lương đọc thông tin mà Sóc Lưu Ly truyền lại, nhịn không được cười thành tiếng.

Mục Lương nghiêng đầu phân phó nói:

- Đại An Ti, đi hái quả Tinh Thần đến đây.

- Vâng.

Đại An Ti vỗ lên bả vai của cô bé, rồi cất bước đi về phía Trà Thụ Tinh Thần.

Một lát sau, cô đem quả tinh thần hái được mang về, đưa cho Mục Lương.

- Ăn đi.

Mục Lương đem quả tinh thần đặt ở trước mặt Tiểu Hôi.

Sóc Lưu Ly nhỏ ngẩng đầu, theo thói quen nó liền đưa mũi ra ngửi, sau đó cắn một miếng trên quả tinh thần rồi cắm đầu vào ăn đến khi hết sạch mới chịu đứng lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận