Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1356: Biến Thành Một Trong Các Đặc Sản Của Thành Huyền Vũ



Mục Lương ôn hoà nói:

- Mang thứ này cho Bạch Sương nhìn.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu, cô đã hiểu ý của Mục Lương, mang thứ này qua chỉ để xem một chút phản ứng của Bạch Sương.

Nửa giờ sau, xe ngựa trở lại khu Trung Ương trong Nội thành, rồi dừng ở phía trước cung điện.

Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan bước từ trên xe xuống dưới.

- Ta đi tìm Bạch Sương.

Nguyệt Thấm Lan ôm bình sứ, phất phất tay với anh, sau đó cất bước đi tới phòng thiên điện của Bạch Sương.

Trong thiên điện, Bạch Sương đang lười biếng ngồi trên ghế, lật xem cuốn mạo hiểm du ký do Ngải Lỵ Na viết.

- Thật thú vị....

Con ngươi màu tím của cô lòe lòe tỏa sáng, đã đọc tới mê mẩn rồi. Ở trên giường ngay cạnh đó, Kim Bỉ Khâu vẫn còn rúc mình vào ổ chăn của nó, làm một giấc ngủ có hương vị cực kỳ ngọt ngào.

- Sư…

Kim Bỉ Khâu ngẩng đầu kêu hai tiếng, nó chuyển phương hướng rồi lại tiếp tục say sưa ngủ.

Cộc cộc cộc…….

Cửa phòng bị gõ vang.

- Bạch Sương các hạ, có trong đó không?

Âm thanh tao nhã của Nguyệt Thấm Lan vang lên.

Sau khi nghe được âm thanh của Nguyệt Thấm Lan, Bạch Sương phản xạ có điều kiện đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Đôi mắt đẹp vừa chuyển, cô vội vàng đáp:

- Có!

Cô bước ra mở cửa phòng, để cho Nguyệt Thấm Lan đi vào.

Nguyệt Thấm Lan dùng ngữ khí dịu dàng nói:

- Ta đến nói cho ngươi biết, thành Huyền Vũ đã bắt đầu di động, ba ngày sau có thể đến kênh Sương Mù.

- Thật sao?

Bạch Sương kinh hỉ lên tiếng.

- Đương nhiên là thật.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.

Bạch Sương hưng phấn hô:

- Thật tốt quá, cuối cùng ta cũng được trở về nhà rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô chợt đỏ bừng, chỉ dựa vào biểu hiện này thôi cũng biết lúc này trong lòng cô đang cực kỳ kích động.

Nhìn cảnh này khuôn mặt Nguyệt Thấm Lan cũng nở nụ cười, trong tay cô vẫn nâng bình gốm sứ.

Bạch Sương tỉnh táo lại, ngượng ngùng cười khẽ, sau đó lực chú ý của cô đã thành công bị bình gốm sứ hấp dẫn, kinh ngạc lên tiếng:

- A, đây là gốm sứ?

- Ừm.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.

- Ta có thể xem một chút không?

Bạch Sương lộ ra vẻ mặt kinh dị, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chăm chú, không hề nháy mắt vào bình gốm sứ.

- Có thể.

Nói xong, Nguyệt Thấm Lan đưa bình gốm sứ ra phía trước

………..

Bạch Sương nhận lấy bình gốm sứ từ tay Nguyệt Thấm Lan, sau đó nâng niu thật cẩn thận giống như đang cầm một món bảo bối. Con ngươi màu tím không hề nháy mắt, cứ nhìn chằm chằm vào nó.

Sau đó, cô nhịn không được tán thưởng một tiếng:

- Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bình gốm sứ tốt như vậy, còn đẹp hơn những kiện gốm sứ mà cha ta cất giữ.

- Cha ngươi cũng thích gốm sứ?

Nguyệt Thấm Lan trong trẻo hỏi.

- Ừ, chế phẩm gốm sứ mà cha ta cất chứa đã vượt hơn ngàn kiện rồi.

Trong giọng nói của Bạch Sương có thêm một chút kiêu ngạo.

Nguyệt Thấm Lan khẽ nhíu chân mày, khóe miệng của cô hơi hơi cong lên.

Bạch Sương thở dài, lắc đầu nói:

- Có điều … Tuy cha ta cất chứa rất nhiều chế phẩm gốm sứ, nhưng không có kiện nào so sánh được với chiếc bình này.

- Chế phẩm gốm sứ của thành Huyền Vũ, cũng không phải gốm sứ bình thường.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói.

Bạch Sương nghiêng đầu, tò mò hỏi:

- A, có chỗ nào đặc biệt sao?

- Nhìn ngoại hình cẩn thận một chút nữa đi, ngươi cũng có thể phát hiện được sự khác nhau rồi chỉ ra ưu điểm, khuyết điểm.

Nguyệt Thấm Lan đưa tay nâng bình gốm sứ lên và trong trẻo nói:

- Hoa văn và màu sắc trên chiếc bình này, đã trải qua công nghệ đặc thù xử lý, từ độ sáng bóng, bề mặt, và màu sắc, đều là cực phẩm...

Nghe vậy, Bạch Sương cảm thấy hơi sửng sốt, trong đầu cô đang lởn vởn một đống những từ ngữ ca ngợi mà Nguyệt Thấm Lan vừa nói.

- Cần tới ba ngày thời gian mới nung ra được một bình gốm sứ như vậy!

Nguyệt Thấm Lan trợn mắt nói dối.

- Dường như rất khó chế tạo ra...

Bạch Sương chớp chớp con ngươi màu tím, cô cũng không hiểu rõ ràng về quá trình chế tác gốm sứ.

Nguyệt Thấm Lan ra vẻ tùy ý hỏi một câu:

- Ta có chút tò mò, giá giao dịch của loại gốm sứ với kích thước như thế này ở vương quốc các ngươi là bao nhiêu?

Bạch Sương nghĩ một lát rồi nói:

- Khoảng hơn một vạn viên tinh thạch ma thú cấp ba.

Nghe vậy Nguyệt Thấm Lan từ tốn gật đầu, trong lòng cô đã có đáp án.

Bạch Sương ôn nhu nói:

- Nhưng đó là gốm sứ bình thường khác, loại giống bình gốm sứ này, chắc có thể bán được ba vạn viên tinh thạch ma thú cấp ba.

-...

Khóe mắt Nguyệt Thấm Lan giật giật, giá cả này thực sự ngoài dự kiến của cô.

Bạch Sương đột nhiên hỏi:

- Các hạ, có thể giao dịch bình gốm sứ này cho ta không?

- Ngươi muốn?

Nguyệt Thấm Lan nâng bình gốm sứ lên cao hơn một chút.

Bạch Sương giải thích:

- Ừm, ta muốn mua nó làm lễ vật đưa cho cha, nhất định hắn sẽ rất thích.

- Vậy tặng ngươi.

Nguyệt Thấm Lan đưa bình gốm sứ trong tay ra phía trước.

- A, thật ư?

Bạch Sương trừng lớn đôi mắt màu tím.

- Ừm, coi như làm lễ gặp mặt.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười.

Bạch Sương do dự một chút:

- Nhưng… Làm như vậy không tốt lắm đâu...

- Cầm đi, về sau thích lại đến mua.

Nguyệt Thấm Lan đem bình gốm sứ đặt vào trong tay cô gái tóc tím, sau đó khoát tay xoay người rời đi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Sương phiếm hồng, cô vội vàng cảm kích nói:

- Cám ơn!

Nguyệt Thấm Lan nâng tay phải lên huy huy mấy cái, rồi thướt tha rời đi.

- Thật sự là người tốt...

Bạch Sương cắn môi dưới, trong lòng cô ấn tượng về Nguyệt Thấm Lan đã tốt lên rất nhiều. Cô trở lại trong phòng, dùng da thú bọc thật tỉ mỉ chiếc bình gốm sứ đó rồi lại cẩn thận đặt ở bên giường.

Nguyệt Thấm Lan trở lại thư phòng trong cung điện, Mục Lương đang vẽ hình thức bình gốm sứ.

- Đã cho cô ấy bình gốm sứ rồi?

Mục Lương ngước mắt nhìn Nguyệt Thấm Lan, thấy hai tay cô trống rỗng, anh lập tức hiểu ngay chuyện vừa xảy ra.

- Ừm, coi như là một chiêu thức phổ biến hàng hoá.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, rồi ngồi xuống bên cạnh Mục Lương.

- Có hỏi được thông tin nào không?

Cây bút trên tay Mục Lương vẫn không ngừng lại, anh tiếp tục vẽ ra một đám chế phẩm gốm sứ tinh mỹ, có bát, có chén, có đủ loại hình thức bình sứ...

- Ừm, trong vương quốc của bọn họ, chế phẩm gốm sứ rất trân quý...

Nguyệt Thấm Lan thuật lại những tin tức vừa nghe được từ chỗ Bạch Sương.

Mục Lương dừng bút lại, trên mặt anh phảng phất một chút ý cười:

- Tốt lắm, như vậy gốm sứ của chúng ta có thể bán được giá tốt.

Nguyệt Thấm Lan nhăn mày, khó hiểu nói:

- Ta có chút không hiểu, những thứ này chỉ là vật chết vô dụng mà thôi, vì sao lại bán được với giá cao như vậy?

- Chuyện này rất bình thường mà, ở vùng đất bên kia không thiếu thực vật, cũng không thiếu nước, chỉ cần sinh sống trong những toà thành lớn, vậy con người ta sẽ luôn được bảo đảm an toàn.

Mục Lương kéo tay Nguyệt Thấm Lan, mỉm cười nói:

- Đã có một cuộc sống tốt đẹp, vậy con người ta có đủ thời gian và tinh lực để theo đuổi những đam mê khác.

Nguyệt Thấm Lan từ từ gật đầu, sau đó cô lại có chút đăm chiêu nói:

- Tựa như thành Huyền Vũ chúng ta, cuộc sống đã trở nên tốt đẹp hơn rồi, cho nên thành dân mới dám bỏ ra đồng Huyền Vũ xem những vở kịch...

- Ừm, chính là như thế!

Mục Lương mỉm cười nói.

- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chế phẩm gốm sứ của chúng ta cũng rất tốt.

Nguyệt Thấm Lan cười duyên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận