Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2185: Miệng Đầy Lời Nói Dối.



Bên trong Thiên Điện, Phượng Nhi ngồi ở mép giường, cầm một chiếc lược trên bàn rồi bắt đầu chải tóc, đây là việc mà Linh Vận làm mỗi ngày.

- Không biết khi nào cha trở về nữa.

Phượng Nhi học giọng nói của Linh Vận mà lầm bầm lầu bầu.

Cô ta chưa từng buông lỏng cảnh giác chỉ vì ở một mình, vẫn tiếp tục diễn vai Linh Vận.

Phượng Nhi vốn dĩ là hầu gái bên cạnh Linh Vận, rõ như lòng bàn tay thói quen của đối phương, bắt chước giống gần chín phần.

Đôi mắt trên xà nhà nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của thiếu nữ.

- Cha sẽ không xảy ra chuyện chứ?

Phượng Nhi đang chải tóc chợt khựng lại, biểu cảm trên mặt xuất hiện chút bối rối.

Cô ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại, lầm bầm lầu bầu:

- Không thể nào, cha lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ an toàn trở về thôi, nhất định là như vậy...

Mấy phút sau, Phượng Nhi đặt lược xuống rồi cởi giày bò lên giường, kéo chăn đắp lên trên người.

Cô ta nghiêng người, che chăn hơn nửa cái đầu, chỉ để lộ vầng trán ở bên ngoài.

Dưới chăn, Phượng Nhi nhẹ nhàng hít vào thở ra, đáy mắt hiện lên tia sáng, dù giấu ở dưới chăn thì cô ta cũng sẽ cẩn trọng nhập vai.

Cô ta nhắm mắt lại, an tĩnh chờ đợi thời gian trôi qua.

Trong một gian phòng gần đó, Ngải Lỵ Na ngồi ở bên giường, hai tay chống cằm, đôi mắt nhắm nghiền, trong đầu là hình ảnh Phượng Nhi ở Thiên Điện.

- Ngủ rồi? Có khi nào là chị Thấm Lan cảm nhận sai hay không?

Cô khẽ thì thầm một tiếng.

Gần hai giờ trôi qua, thiếu nữ trong chăn không hề cử động, nếu không phải vẫn còn nửa cái đầu lộ ra bên ngoài thì cô còn cho rằng đối phương đã rời đi rồi.

Ny Cát Sa ngáp một cái, tiếp tục coi chừng biến hóa trong Thiên Điện.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ba giờ sau, nữ nhân dưới chăn đột nhiên mở mắt ra.

Trong bóng tối, tiếng hít thở của Phượng Nhi vẫn đều đặn như cũ, hai tròng mắt chuyển động, nhẹ nhàng vén chăn lên.

Cô ta ngồi dậy rồi nhìn quanh phòng một vòng, sau khi xác định trong Thiên Điện không có những người khác thì mới yên tâm xuống giường mang giày.

Ny Cát Sa thấy vậy lập tức lên tinh thần, đôi mắt trên xà nhà nhìn chằm chằm chuyển động của Phượng Nhi, không dám chớp mắt một cái.

Thiếu nữ mặc quần áo tử tế rồi yên lặng đi tới cạnh cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Một lát sau, cô ta lấy ra một bình sứ, đổ ra một viên ma dược rồi cho vào miệng.

- Ực ~~~

- Cô ta ăn cái gì vậy?

Ny Cát Sa cau mày lại.

Mấy phút sau, cơ thể của Phượng Nhi trở nên trong suốt, sau thời gian mấy hơi thở thì đã hoàn toàn biến mất.

- Ma dược ẩn thân!

Đôi mắt xanh của Ny Cát Sa trừng lớn.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa phòng bị kéo ra, mấy giây sau nhẹ nhàng khép lại.

Ny Cát Sa biết Linh Vận đã không có ở trong Thiên Điện.

Cô lạnh mặt đứng dậy, mở ra ống hãm thanh rồi nhảy ra cửa sổ, đề phòng việc mở cửa làm Linh Vận phát hiện.

Cô gái tóc xanh đi một vòng tới trước cửa Thiên Điện, trống rỗng, không có gì khác thường.

Linh Vận rời đi không để lại vết tích, hiện tại không biết cô ta đi nơi nào.

- Đáng chết.

Ny Cát Sa nhìn quanh một vòng, sau đó bước nhanh tới kho hàng.

Cô đi tới trước kho hàng, kiểm tra một vòng nhưng không phát hiện vết tích có người xông vào.

- Không phải đến vì kho hàng, vậy thì là vì cái gì?

Ny Cát Sa ngưng thần trầm tư.

Cô lại nghĩ đến một khả năng khác, vội vàng chạy về phía thư phòng.

Chờ cô gái tóc xanh đi tới thư phòng thì Nguyệt Thấm Lan đang lật xem văn kiện mà Vệ Thành đưa tới, Mục Lương không ở đây, những thứ này đều do cô xử lý.

- Cọt kẹt ~~~

Nguyệt Thấm Lan ngước mắt nhìn cô gái tóc xanh đẩy cửa bước vào, kinh ngạc hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Ny Cát Sa hít sâu một hơi, nói:

- Linh Vận uống ma dược ẩn thân rồi rời đi Thiên Điện, hiện tại không biết đi đâu.

- Quả nhiên là cô ta tới đây với mục đích khác.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lập lòe.

Ny Cát Sa lạnh nhạt nói:

- Ta đi kho hàng kiểm tra, cô ta không có đi qua đó, ta lại nghĩ cô ta sẽ đến thư phòng trộm bí mật, hiện tại xem ra không phải.

Nguyệt Thấm Lan ra lệnh:

- Gọi nhóm Ngải Lỵ Na đến đây, phải tìm Linh Vận cho bằng được.

- Vâng.

Ny Cát Sa giơ tay nghiêm chào, xoay người bước nhanh rời đi.

………

Trong hậu hoa viên cung điện, Phượng Nhi duy trì trạng thái ẩn thân, đi dọc theo con đường lát đá.

Trên mặt cô ta tràn đầy vẻ say mê, cảm nhận được khí tức sinh mệnh nồng nặc trong không khí khiến toàn thân cô ta hưng phấn tột độ.

- Thật là thoải mái.

Đôi mắt đẹp của Phượng Nhi híp lại, hít sâu mấy hơi.

Cô ta bước rất chậm, đi tới chỗ tỏa ra khí tức sinh mệnh nồng nặc nhất, nơi đó là vị trí của Trà Thụ Sinh Mệnh.

Hơn hai mươi phút quẹo trái rẽ phải, đôi mắt Phượng Nhi sáng lên, cô ta thấy được thân cây Trà Thụ Sinh Mệnh đang phát sáng, giống như một ngọn núi nằm ngang ở trước mặt.

- Thật to lớn.

Cô ta ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn đầy sự khát vọng, khát vọng đối với sinh mạng nguyên tố.

Cô ta có thể cảm nhận được bên trong Trà Thụ Sinh Mệnh ẩn chứa một lượng nguyên tố sinh mệnh cực kỳ cao, đủ để cô ta đột phá Chí Thánh giai, trở thành sự tồn tại có thể đi ngang ở đại lục cũ và mới.

- Những thứ này đều là ta.

Trong mắt Phượng Nhi toát ra tia tham lam, bước nhanh tới gần Trà Thụ Sinh Mệnh và đi dọc theo thân cây.

Ở địa phương cô ta không nhìn thấy, Linh Nhi nổi bồng bềnh giữa không trung rồi giơ tay che miệng ngáp một cái, tuy không nhìn thấy Phượng Nhi nhưng lại biết cô bé đối phương ở nơi đó.

- Thật phiền phức, ta có nên tóm lấy cô ta rồi đánh một trận không?

Linh Nhi nhỏ giọng thầm thì, sau khi suy tư một chút, cuối cùng vẫn là không có làm như vậy.

Phượng Nhi tiếp tục đi tới trước, thấy được một chỗ cành lá thõng xuống.

- Chính là nơi này! Khí tức sinh mệnh tỏa ra nồng nặc nhất!

Đôi mắt của cô ta phát sáng, xuyên qua cành lá thõng xuống thấy được thông đạo dẫn vào bên trong cây.

Phượng Nhi càng thêm hưng phấn, vội vã bước vào bên trong.

Cô ta mới chạy được hai bước thì cơ thể hiện ra, dược hiệu của ma dược ẩn thân đã hết.

Lúc này, sắc mặt của thiếu nữ trở nên tái nhợt, đây là tác dụng phụ của ma dược ẩn thân.

- Khụ khụ ~~~

Phượng Nhi ho khan vài tiếng nhưng vẫn không ngừng bước tới trước.

Lần này, cô ta dùng ma dược ẩn thân cấp 8, tuy hiệu quả sẽ kéo dài hơn nhưng tác dụng phụ cũng sẽ rất lớn.

Phượng Nhi nhếch miệng cười, không thèm để ý nội thương, tiếp tục đi dọc theo con đường vào sâu bên trong.

Nơi cô ta đi qua đều tỏa sáng, giống như hành tẩu ở trong một biển sao trời.

- Cộp cộp cộp...

Hơn mười phút sau, cô ta đi tới chỗ mà các tinh linh sản xuất Rượu Hoa, trước mặt chính là Suối Sinh Mệnh.

- Tìm được rồi!

Phượng Nhi hưng phấn hô to, chạy như bay về phía Suối Sinh Mệnh, nơi đó tản mát ra khí tức sinh mệnh khiến nàng gần như điên cuồng.

Cô ta nhìn dòng nước trong vắt bên trong Suối Sinh Mệnh, đưa tay muốn chạm vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận