Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 861: Kẻ Này Là Một Tên Lừa Đảo



Diêu Nhi đặt xô nước xuống đất, nhúng ướt khăn lau rồi vắt khô, tiếp đó bắt đầu lau bàn, ghế và vách tường.

Hạ Lạc nhìn một hồi, hai ba miếng ăn xong bánh bao.

Cô vội vàng đứng dậy, hai má căng phồng nói:

- Để ta giúp ngươi một tay.

Cô cuốn tay áo lên, cầm khăn lau nhúng vào xô nước, chuẩn bị lau bàn ghế.

- Tiểu thư Hạ Lạc, không cần!

Diêu Nhi giật mình, vội vàng tiến lên cầm lấy khăn lau trong tay cô gái tóc cam.

- Ta có thể giúp ngươi nha!

Hạ Lạc phồng miệng nói.

- Không cần, thật sự không cần.

Diêu Nhi vội vàng lắc đầu, cười khổ nói:

- Việc này ta làm được rồi, sao có thể để cho khách quý hỗ trợ quét dọn vệ sinh chứ.

- Nhưng ta đang rảnh, có thể giúp một tay.

Hạ Lạc khăng khăng muốn hỗ trợ.

- Không được.

Diêu Nhi kiên trì từ chối.

Cô là hầu gái, cô gái tóc cam là khách quý, nếu như có người biết cô để khách quý hỗ trợ quét dọn vệ sinh, sợ là sẽ bị trách phạt.

- Ừ, được rồi....

Hạ Lạc bất đắc dĩ đứng lên, đi ra phòng ăn.

Cô đột nhiên nhớ thành Phi Điểu, có chút nhớ cha và hai người anh trai của mình.

- Không biết bây giờ cha đại nhân đang bận rộn cái gì?

Hạ Lạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng chỉ có thể nhìn thấy tán cây xanh biếc.

Cô ngẩn người một hồi, cuối cùng chỉ có thể thở dài, thu lại nỗi nhớ người nhà.

Con người quả nhiên là không thể quá nhàn rỗi.

Hạ Lạc đứng tại quảng trường rồi ngắm nhìn xung quanh một vòng, sau đó đi về phía Thang Vận Chuyển.

Mấy chục giây sau, Thang Vận Chuyển dừng lại ở tầng một Trung Ương.

Hạ Lạc bước ra Thang Vận Chuyển, đi về phía cổng Trung Ương.

Không có ai ngăn cản, cô thuận lợi bước ra ngoài.

- Đi nơi nào bây giờ?

Hạ Lạc nhỏ giọng thì thầm.

Cô nhìn xung quanh một chút, cuối cùng tùy tiện lựa chọn một hướng, vừa đi dạo vừa ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường.

Trên đường đi, mái tóc màu cam bắt mắt của Hạ Lạc lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Vẻ đẹp của cô cũng hấp dẫn không ít người, rất nhanh đã có người tiến lên bắt chuyện, đó là một người đàn ông để ria mép.

Cương Tử đổi giọng chào hỏi:

- Mỹ nữ đi một mình à?

- Ngươi là ai?

Hạ Lạc nhíu mày, cảnh giác lùi lại một bước.

- Ta tên là Cương Tử, một binh sĩ Thành Phòng Quân đã xuất ngũ, có hứng thú làm quen một chút không?

Cương Tử cười tự giới thiệu mình.

- Không có hứng thú.

Hạ Lạc lắc đầu, xoay người rời đi.

- A nè nè, mỹ nữ, đừng từ chối nhanh như vậy chứ!

Cương Tử chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo.

- Ta nói ta không có hứng thú.

Hạ Lạc lạnh giọng từ chối.

Cô chỉ muốn đi dạo Nội thành một lúc, không có hứng thú kết giao bạn mới.

- Ngươi không nghe thấy ta vừa nói gì phải không!

Cương Tử xụ mặt, nghiêm túc lặp lại một lần:

- Ta là binh sĩ Thành Phòng Quân xuất ngũ, hiểu chưa?

- Sau đó thì sao?

Hạ Lạc nghi ngờ hỏi lại, binh sĩ Thành Phòng Quân xuất ngũ đáng giá để khoe khoang lắm à?

Cương Tử ưỡn ngực, phách lối nói:

- Ta đã đổ máu vì thành Huyền Vũ, là công thần.

- Có thật không?

Trên mặt Hạ Lạc tràn đầy nghi ngờ.

- Đương nhiên là thật rồi!

Cương Tử gật đầu lia lịa.

- Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại xuất ngũ?

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến.

Mễ Á đi tới đứng trước mặt Hạ Lạc, nhàn nhạt nhìn thẳng vào Cương Tử.

- Ngươi, ngươi là ai?

Cương Tử vô ý thức lùi lại một bước, cô gái tóc đen này cho người ta một loại cảm giác không dễ chọc.

Đôi tai mèo của Mễ Á run lên, nàng lạnh lùng nói:

- Ta tên là Mễ Á.

Hôm nay là ngày nghỉ của cô, vừa mới đi ra Viện Mồ Côi, chuẩn bị tới khu Trung Ương tìm Mễ Nặc thì nhìn thấy Hạ Lạc bị người khác dây dưa, thế là cô tò mò tiến lên tìm hiểu tình huống.

Hạ Lạc nhìn chằm chằm đôi tai trên đầu cô gái tai mèo, nhất thời phân tâm, thốt lên:

- Đôi tai này có thể tự nhúc nhích à?

-...

Khóe mắt của Mễ Á nhảy lên.

Cô đang giúp đỡ cô ấy giải quyết vấn đề, thế mà người trong cuộc lại chỉ quan tâm lỗ tai của cô có thể nhúc nhích hay không?

- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.

Mễ Á nhàn nhạt nhìn Cương Tử.

- Đương nhiên là ta bị thương nên xuất ngũ.

Cương Tử nhắm mắt nói.

- Có thật không?

Đôi mắt màu đỏ của Mễ Nặc híp lại.

Trực giác của cô nói rằng người đàn ông trước mắt đang nói dối.

- Đương..... Đương nhiên là thật!

Ánh mắt của Cương Tử có chút hoảng loạn, nhưng hắn vẫn cắn răng gật đầu.

- Gỉa danh Thành Phòng Quân để gạ gẫm người khác, nếu như ta nói cho Tuần Cảnh Vệ thì ngươi cảm thấy kết cục của mình sẽ như thế nào?

Mễ Nặc đe dọa.

- Ta, ta không biết ngươi đang nói gì cả!

Cương Tử luống cuống, lắp bắp nói:

- Ta còn có việc..... Không, không nói chuyện với các ngươi nữa, ta đi đây!

Nói xong hắn lập tức hoảng loạn quay người chạy trốn.

………..

Hạ Lạc nhìn chằm chằm bóng lưng chạy trối chết của Cương Tử, nhỏ giọng thầm thì:

- Chẳng lẽ hắn là kẻ lừa đảo?

- Hắn chính là kẻ lừa đảo.

Mễ Á lãnh đạm nói.

- A, quả nhiên là kẻ lừa đảo!

Hạ Lạc cau mày, quơ nắm đấm về phía bóng lưng của Cương Tử.

Mễ Á đánh giá đôi cánh màu cam sau lưng Hạ Lạc, đôi mắt màu đỏ thoáng qua một tia nghiền ngẫm.

Hạ Lạc quay người lại, chân thành nói:

- Chị gái xinh đẹp, cám ơn ngươi.

Mễ Á nhìn khuôn mặt của cô gái tóc cam, nếu dựa vào bề ngoài thì không thể đoán được tuổi của đối phương, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi là người của thành Phi Điểu à?

Cô nhớ Tam Thiên Sứ Trưởng của thành Phi Điểu là một cô gái có cánh màu cam.

- Ừ, đúng rồi!

Hạ Lạc ngây thơ đáp.

Mễ Á tò mò hỏi:

- Vậy tại sao ngươi lại ở thành Huyền Vũ?

- Cha bảo ta đi theo đại nhân Mục Lương.

Hạ Lạc thuận miệng giải thích một câu.

- Thì ra là vậy....

Mễ Á như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

Hạ Lạc ngoẹo đầu, nhìn đôi tai lông nhung trên đầu Mễ Á, tò mò hỏi:

- Chị gái xinh đẹp, ngươi là người của thành Huyền Vũ sao?

- Cứ xem như vậy đi.

Mễ Á đáp một câu ba phải.

Trên danh nghĩa thì cô là người của Ốc Đảo, nhưng trước mắt lại thường trú ở nơi này, như vậy coi như là một nửa người thành Huyền Vũ rồi.

Hạ Lạc vui vẻ ra mặt, hồn nhiên nói:

- Vậy sau này chúng ta sẽ là bạn bè!

-....

Mễ Á sửng sốt, như vậy là trở thành bạn rồi?

- Ta tên là Hạ Lạc.

Hạ Lạc đưa tay ra, ánh mắt của cô lấp lánh nhìn cô gái tai mèo.

Mễ Á do dự một chút, cuối cùng vươn tay bắt tay với cô gái tóc cam, khóe miệng nàng co giật phun ra hai chữ:

- Mễ Á.

- Mễ Á, một cái tên rất dễ nghe!

Hạ Lạc nghiêm túc khen ngợi.

Mễ Á mím môi hồng, đáp lại với giọng nói hơi khô cằn:

- Cám ơn, ngươi cũng vậy.

Hạ Lạc thanh thúy hỏi:

- Mễ Á, bây giờ ngươi muốn đi đâu?

- Đi…..

Mễ Á đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời khu Trung Ương.

Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, lao thẳng đến chỗ hai người bọn họ.

- Mễ Á, ta tới tìm ngươi!

Hi Bối Kỳ hô to.

- Lại tới nữa rồi……

Khóe mắt của Mễ Á nhảy lên vài cái.

Kể từ sau khi cô gái Ma Cà Rồng trở thành cao thủ cấp 7, mỗi ngày cô đều muốn tới tìm cô gái tai mèo bồi dưỡng tình cảm, tiện thể khoe khoang dáng người cao lớn của mình.

- A? Hạ Lạc, tại sao ngươi lại ở đây?

Hi Bối Kỳ kinh ngạc hỏi.

Hai chân của cô gái Ma Cà Rồng chạm đất, cô thu lại đôi cánh sau lưng, đôi mắt đỏ như máu trở lại bình thường.

- Ta đang đi dạo Nội thành.

Hạ Lạc giải thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận