Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3602: Thật Sự Là Chỉ Vì Học Tập Ma Pháp Thôi Sao?

- Được rồi, ngày hôm nay có thể kết thúc nhiệm vụ quay chụp sớm một chút.

Nguyệt Thấm Di cười tươi như hoa nói.

Tiểu Mật cười cong mắt, nói:

- Vương hậu nương nương nhất định sẽ rất vui vẻ.

Nguyệt Thấm Di ưu nhã nói:

- Ta có một đoạn thời gian không trở về, dạo gần đây có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?

- Chuyện đặc biệt à, không có.

Tiểu Mật chậm rãi lắc đầu.

- Thật sự chỉ là vì học tập ma pháp thôi sao?

Tiểu Tử và Tiểu Mật đưa mắt nhìn nhau, làm sao cảm giác Nguyệt Thấm Di còn thấu triệt hơn Mục Lương bệ hạ.

- Trở về học ma pháp với bệ hạ.

Nàng và Bạch Sương ở chung một đoạn thời gian, khi đó nàng đang làm Đại Ma Pháp Sư vương quốc Hải Đinh, cũng đã dạy ma pháp cho đối phương một đoạn thời gian.

- Hả?

- Đúng vậy, là chỗ cũ.

- Có một chuyện, tiểu thư Bạch Sương đã trở về ạ.

Nguyệt Thấm Di hỏi:

Nguyệt Thấm Di sửng sốt một chút.

Tiểu Tử vội vàng nói.

Nguyệt Thấm Di híp mắt lại.

- Đã biết, tối nay chúng ta trở về ôn chuyện.

Tiểu Tử bổ sung.

Hai mắt Nguyệt Thấm Di lóe ra tia phức tạp, thuận miệng lên tiếng.

- Nàng ấy còn ở trong cung điện à?

Tiểu Tử gật đầu một cái.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Di nói không chút để ý:

Nam chính thở dài đáp:

- Đạo diễn, đã qua năm phút rồi.

Cũng may bọn họ là cộng sự tương đối lâu với Nguyệt Thấm Di, đã có ăn ý với nhau, trừ phi là thử nghiệm thủ pháp quay phim mới, bằng không sẽ không bị mắng nhiều lần.

Nàng đùa với Mục Cảnh Lam và Mục Phương Tiên trong lòng, nghe những lời nói ngây thơ của trẻ nhỏ, tâm trạng của nàng được thả lỏng lại.

- Các ngươi có thể nói lớn tiếng chút nữa, ta không nghe được.

Nữ chính thở dài một tiếng, cầm lấy kịch bản chăm chú nhìn.

- Được rồi, ta vẫn là cân nhắc kỹ thuật diễn và kịch bản đi.

Nhân viên hậu đài ở cách đó không xa lên tiếng nhắc nhở.

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chỉ cần vừa quay phim, phạm sai lầm vẫn sẽ bị mắng như thường thôi.

- Ừ ừ, ngươi nói không sai.

Nhân viên hậu đài và các diễn viên còn lại gật đầu đồng ý.

- Lại nghỉ ngơi một hồi, mười phút sau bắt đầu.

- Thoạt nhìn đạo diễn rất vui vẻ, một hồi nữa quay phim hẳn là sẽ không mắng chúng ta chứ?

Nữ chính nhỏ giọng nói:

Các diễn viên lộ ra vẻ mặt vui mừng, bọn họ có thể tiếp tục cân nhắc kịch bản, như vậy sẽ có thể ít bị mắng một chút.

Nguyệt Thấm Di quay đầu liếc nhìn mọi người.

Các diễn viên vội vã im lặng, thành thật lật xem kịch bản.

Nguyệt Thấm Di nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía hai đứa trẻ trong lòng, hỏi:

- Từ Từ, Tiểu Cảnh, các ngươi có muốn đóng phim không?

- Có thể chứ?

Đôi mắt của Mục Cảnh Lam lập tức sáng ngời.

- Đương nhiên có thể, quay chụp một chút sẽ không có vấn đề gì.

Nguyệt Thấm Di cười đáp.

- Muốn -

Nguyệt Thấm Di tán thưởng:

Mục Phương Tiên ngoan ngoãn hỏi.

- Dì lớn, có thể chứ?

Quay chụp nhanh chóng bắt đầu, Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam thiên phú rất cao, quay phim một lần là qua.

Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng, cảnh quay mới đã dựng xong, Nguyệt Thấm Di đứng trước máy quay, bắt đầu điều chỉnh góc độ.

Các diễn viên đồng thanh đáp lại.

Nguyệt Thấm Di thuận miệng nói.

- Vậy là tốt rồi.

Tiểu Tử chậm rãi gật đầu.

- Loạt soạt loạt soạt -

Mấy phút sau, kịch bản mới đã được đổi xong, Nguyệt Thấm Di gọi các diễn viên tới, bắt đầu nói về chuyện thêm diễn, chỉ có hai, ba cảnh.

Các diễn viên lắng nghe rất nghiêm túc, nhất là sau khi biết thân phận của Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam thì càng trở nên nghiêm túc hơn.

Nguyệt Thấm Di vỗ tay nói:

- Rất tốt, nhớ kỹ lời kịch của các ngươi, sau mười lăm phút sẽ quay chụp.

- Vâng.

- Không đâu, tốn mấy phút mà thôi, trong đầu ta đã có hình ảnh rồi.

- Như vậy có quá phiền phức hay không?

Tiểu Tử chớp chớp mắt, tò mò hỏi:

Nguyệt Thấm Di buông hai đứa trẻ xuống, lấy sổ tay kịch bản ra bắt đầu thay đổi.

- Tới đây, để ta đổi kịch bản khác.

Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam vội vàng gật đầu.

- Có thể, rất tuyệt.

- Chơi vui!

Mục Cảnh Lam hưng phấn lên tiếng.

- Vậy thì tiếp tục đi.

Nguyệt Thấm Di cười tươi như hoa, tiếp tục phân cảnh quay chụp tiếp theo.

Ba giờ trôi qua rất nhanh, Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam đã quay xong ba cảnh rồi nghỉ ngơi, phần còn lại đều là do các diễn viên đảm nhiệm.

Nguyệt Thấm Di thở phào một hơi, buổi quay chụp hôm nay kết thúc.

Nàng ôm lấy Mục Phương Tiên, thanh thúy nói:

- Đi thôi, trở về

- Tốt.

Mục Phương Tiên tinh thần phấn chấn, giòn giã đáp.

Khu Vực Trung Ương.

Trong chính sảnh cung điện.

- Cộp cộp -

Bạch Sương đi vào chính sảnh, nhìn về phía phòng bếp, nơi đó bay ra mùi thơm mê người.

Cô đi tới cửa phòng bếp, nhìn thấy nhóm tiểu hầu gái đang chuẩn bị bữa tối.

Ba Phù quay đầu lại hỏi:

- Tiểu thư Bạch Sương, có chuyện gì vậy?

- Cần ta giúp một tay không?

Bạch Sương thanh ‌ thúy hỏi.

Ba Phù vội vàng lắc đầu trả lời:

- Không cần đâu, tiểu thư Bạch Sương có thể đi nghỉ ngơi một chút.

- Đúng vậy.

Thanh Vụ ngây thơ cười nói.

- Được rồi.

Bạch Sương mím môi đáp.

Hồ Tiên quyến rũ hỏi:

- Bạch Sương, ngươi ở đây làm gì thế?

- Chị Hồ Tiên, ta tới xem mọi người có cần hỗ trợ hay không.

Bạch Sương dịu dàng giải thích.

Hồ Tiên ưu nhã nói:

- Chuyện này để cho mấy người Thanh Vụ làm là được rồi.

Dù gì thì cô ấy cũng là công chúa của vương quốc Hải Đinh, làm sao có thể để cho cô xuống bếp nấu cơm được.

- Được rồi.

Bạch Sương chậm rãi gật đầu.

- Học xong ma pháp hôm nay rồi à?

Hồ Tiên thuận miệng hỏi.

Bạch Sương thất lạc lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

- Hôm nay Mục Lương không dạy ta.

Hồ Tiên hiểu rõ, giải thích:

- Ngươi cũng biết đấy, dù sao thì hắn cũng là quốc vương, ngày thường sẽ tương đối vội vàng.

- Ta biết rồi, không vội.

Bạch Sương mỉm cười nói.

- Vậy là tốt rồi, từ từ sẽ đến thôi.

Hồ Tiên mị ‌ thanh nói.

Cô vỗ vỗ vai Bạch Sương, tiếp tục nói:

- Ngươi coi nơi đây là nhà mình, thả lỏng một chút.

- Tốt.

Bạch Sương lên tiếng.

- Chúng ta đã trở về rồi!

Giọng nói trong trẻo vang lên, Tiểu Tử và Tiểu Mật đi vào chính sảnh cung điện, Nguyệt Thấm Di ôm Mục Cảnh Lam và Mục Phương Tiên đi theo phía sau.

Hồ Tiên quay đầu nhìn lại, vội vàng nói:

- Sao lại để cho chị Thấm Di ôm thế.

- Là ta muốn ôm.

Nguyệt Thấm Di giải thích.

- Ta muốn ôm dì lớn.

Mục Phương Tiên ngây ngô nói.

Hồ Tiên buồn cười nói:

- Từ Từ, ngươi có thể bay mà.

- Ta không muốn bay, muốn dì lớn ôm.

Mục Phương Tiên bĩu môi.

- Ta cũng vậy.

Mục Cảnh Lam gật đầu theo.

- Thật ngoan.

Trên mặt Nguyệt Thấm Di lộ ra vẻ vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận