Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1906: Những Người Phụ Nữ Bên Cạnh Cha Đều Rất Xinh Đẹp, Cho Nên Ta Muốn Xinh Đẹp Hơn Cả Các Cô Ấy



Đông đông đông ~~~

Một ngày mới bắt đầu, toàn bộ Chuông Huyền Vũ trong thành Huyền Vũ đều đồng loạt ngân vang.

Tiếng chuông du dương quanh quẩn trên không trung và truyền đi cực xa.

Bầu trời dần dần bừng sáng, người trong thành lục tục tỉnh dậy.

Lúc này bên ngoài thành Y Lê, rất nhiều người tụ tập trên bến tàu, phần lớn đều là quý tộc, một số ít là bình dân.

Bọn họ nhìn về phía Rùa Đen xa xa, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng chuông.

Chính giữa bến tàu có một chiếc xe thú đang đậu, cửa xe bị đẩy ra, Tô Lâm Y Tư hơi khom lưng bước xuống, sau đó, cô đứng trên xe và nhìn về phía Rùa Đen ở xa.

Hống hống hống ~~~

Ngay sau đó, Tiểu Huyền Vũ trong giấc ngủ say cảm nhận được Mục Lương đang hô hoán mình, nó chậm rãi tỉnh lại, đầu to ló ra khỏi mặt biển.

Rắc... Rắc...

Nước biển xung quanh cuồn cuộn dâng cao, Rùa Đen mở đôi mắt xanh lục thâm thúy, nhìn từ xa trông giống như hai viên bảo thạch lóe sáng.

- Cử động rồi, thành Huyền Vũ thật sự di chuyển rồi!

Bên trên bến tàu, đám đông hét toáng lên, có người sợ đến mức hai chân mềm nhũn.

Ầm ầm ~~~

Rùa Đen không để ý động tĩnh ở bến tàu, nó chậm rãi di động cơ thể, mặt hướng về phía biển sâu.

Nó chuyển động rất chậm nhưng vẫn khiến cho nước biển cuồn cuộn.

Ào ào ào ~~~

Rồng Biển, Vua Cá Chuồn xuất hiện và xoay quanh Rùa Đen, khống chế nước biển đang sôi trào, miễn cho vạ lây vô tội.

Sự xuất hiện của bọn nó khiến quần chúng đứng ở bến tàu lại kinh ngạc thốt lên liên tục.

- Tất cả đều là ma thú cấp 8 trở lên.

Tô Lâm Y Tư âm thầm giật mình.

Có sự hỗ trợ của Vua Cá Chuồn và Rồng Biển, biên độ di động của Rùa Đen lớn hơn một chút, cơ thể bơi về phía khu vực biển sâu.

Rắc... Rắc...

Tốc độ của nó dần dần nhanh hơn, làm cho người vây xem kinh thán không thôi.

- Đi thật rồi.

Tô Lâm Y Tư phiền muộn lẩm bẩm một câu, dõi mắt nhìn Rùa Đen đi xa, cuối cùng biến mất ở đường chân trời.

- Nữ vương, cần phải trở về.

Kỵ Sĩ Trưởng Trương thúc cung kính nói.

- Ừm, đi thôi.

Tô Lâm Y Tư thầm than một tiếng, khom lưng trở lại buồng xe.

Bọn họ rời đi nhưng vẫn còn rất nhiều người ở lại bến tàu, nhìn ra ngoài khơi trống rỗng xa xa, đột nhiên cảm thấy không quen.

- Thành Huyền Vũ rời đi thật sự khiến ta luyến tiếc, không quen chút nào.

Có người cảm thán.

Những người khác cũng phụ họa:

- Đúng vậy, biết thế ta đã đi theo rồi.

- Bên trong thành Y Lê cũng có Phố Buôn Bán, dù kém Phố Buôn Bán thành Huyền Vũ nhưng dù gì cũng là do thành Huyền Vũ xây, sẽ không quá kém, chúng ta đi nơi đó cũng khá tốt.

- Đúng vậy, cùng đi thôi.

-...

Các quý tộc này lại kết bạn đi Phố Buôn Bán mới, nơi đó có quán rượu, quán trà, Rạp Chiếu Phim, có thể để mọi người giết thời gian.

Rùa Đen rời đi khiến cho Phố Buôn Bán mới trở nên náo nhiệt, doanh thu mỗi ngày tăng vọt.

Lúc này, trong thành Huyền Vũ.

Phố Buôn Bán hôm nay trở nên quạnh quẽ rất nhiều, nhưng trên đường vẫn có rất nhiều người đi lại, bọn họ là một ít quý tộc và phú thương lựa chọn ở lại Phố Buôn Bán, luyến tiếc rời đi nơi này.

Bọn họ ở bên trong Phố Buôn Bán, không có quá nhiều cảm nhận đối với việc Rùa Đen di động, cuộc sống hàng ngày không hề bị ảnh hưởng.

Trong cung điện, Mục Lương mở mắt ra, sau khi xác định Rùa Đen đang di chuyển với tốc độ đều đặn thì không lưu ý tới nó nữa.

Khóe môi của anh nhếch lên:

- Trà Thụ Sinh Mệnh cũng có thể tiến hóa rồi.

Trải qua khoảng thời gian tích lũy này, điểm tiến hóa đã lên đến hai trăm tỷ ba trăm triệu điểm, có thể để Rùa Đen và Trà Thụ Sinh Mệnh tiến hóa cùng lúc.

- Không biết khi Trà Thụ Sinh Mệnh tiến hóa đến cấp 12 thì sẽ phát sinh biến hóa gì đây.

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

Anh đứng dậy rời đi thư phòng, cơ thể lóe lên rồi biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại thì đã ở trên tán cây Trà Thụ Sinh Mệnh.

Ê a ~~~

Anh vừa mới xuất hiện thì Tinh Linh Sinh Mệnh cũng đã ở bên cạnh.

- Cha, có chuyện gì không?

Linh Nhi ngoan ngoãn hỏi.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Không có chuyện gì, ta tới thăm ngươi một chút.

- Linh Nhi rất ngoan, không có bướng bỉnh hay phá phách nha!

Linh Nhi quay đầu lại, vương tay ôm cổ Mục Lương.

Anh thấy vậy cảm thấy có chút buồn cười, dịu dàng nói:

- Ta biết mà, Linh Nhi ngoan nhất.

Linh Nhi thanh thúy hỏi:

Cha, khi nào thì ngươi tiến hóa Trà Thụ Sinh Mệnh vậy?

Mục Lương hơi nhướng mày, kinh ngạc hỏi:

- Làm sao ngươi biết ta muốn tiến hóa Trà Thụ Sinh Mệnh?

- Ta cảm nhận được nha, cha vẫn luôn suy nghĩ về ta.

Linh Nhi ngoan ngoãn trả lời.

Trên mặt Mục Lương lộ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ mỗi một lần mình nhắc tới Trà Thụ Sinh Mệnh thì Linh Nhi đều biết được sao?

- Đúng rồi!

Cô bé cười ngọt ngào đáp.

- Hóa ra là như vậy.

Mục Lương cảm thấy buồn cười, rồi nhéo má Tiểu Tinh Linh, bình tĩnh nói:

- Mấy ngày nữa ta sẽ tiến hóa Trà Thụ Sinh Mệnh, đến lúc đó Linh Nhi sẽ lớn lên sao?

- Cái này thì ta không biết.

Linh Nhi lắc đầu nói.

Cô bé được sinh ra từ Trà Thụ Sinh Mệnh, nhưng cũng không cách nào biết được sau khi tiến hóa sẽ biến thành dáng vẻ gì.

Mục Lương giơ tay xoa đầu Tinh Linh Sinh Mệnh, dịu dàng nói:

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi, tóm lại là sẽ không biến hóa theo chiều hướng xấu.

- Đúng vậy, ta muốn trở nên xinh đẹp hơn nữa, như vậy cha sẽ càng thích ta hơn.

Tiểu Tinh Linh ngây thơ nói.

- Linh Nhi không xinh đẹp thì cha cũng vẫn thích.

Mục Lương dở khóc dở cười nói.

Vì sao Tinh Linh Sinh Mệnh đơn thuần lại có loại suy nghĩ này chứ, là ai dạy hư con bé?

Linh Nhi ngây thơ nói:

- Không phải, cha thích phụ nữ xinh đẹp giống như chị Hồ Tiên, chị Thấm Lan, chị Ly Nguyệt, chị Thấm Di … Mỗi người đều rất xinh đẹp nha.

-...

Mục Lương co giật khóe miệng, anh không cách nào phản bác chuyện này được, hình như là sự thật.

Linh Nhi ngây thơ nói:

- Những người phụ nữ bên cạnh cha đều rất xinh đẹp, cho nên ta muốn xinh đẹp hơn cả các cô ấy.

- Khụ khụ, ta còn có việc phải làm, đi trước đây.

Mục Lương ho khan hai tiếng nói.

- Cha, ta có thể cảm nhận ngươi đang chột dạ nha!

Linh Nhi chớp chớp đôi mắt màu xanh lục giống như hai viên ngọc lục bảo.

- Ta đi đây.

Mục Lương bỏ lại một câu, cơ thể lập tức lóe lên biến mất.

Anh trở lại cung điện, suy nghĩ một chút rồi quyết định đi đến Sở Nghiên Cứu.

Bên trong Sở Nghiên Cứu, Vưu Phi Nhi và Y Xà đang làm thí nghiệm.

Hai người túm tụm lại một chỗ, cùng nhau nhìn chăm chú vào chất lỏng bên trong dụng cụ lưu ly.

Trong bình lưu ly chứa chất lỏng có hai màu đen trắng, cả hai không hòa tan vào nhau nhưng cũng không tránh xa nhau.

- Đây là… Thành công rồi à?

Y Xà chớp chớp đôi mắt đẹp.

- Chắc là vậy, ta cũng không xác định được.

Vưu Phi Nhi lẩm bẩm.

Chất lỏng bên trong bình lưu ly là tinh chất của quả Bom, màu đen có đặc tính nổ tung, màu trắng lại có đặc tính hấp thu vụ nổ, hai người hòa chung một chỗ mới có thể bình an vô sự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận