Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2787: Không Thể Lúc Nào Cũng Đánh Đánh Giết Giết

Hồ Tiên hừ lạnh một tiếng, cũng đặt đũa xuống, nói:

- Thức ăn dở tệ như vậy, làm sao bọn hắn dám đem ra so sánh với Mỹ Thực Lâu chúng ta?

- Đừng ăn nữa, nếu không hư bụng lại mất nhiều hơn được.

Mục Lương ôn hòa nói.

Diêu Nhi và Ly Nguyệt đặt đũa xuống, không muốn nhìn thấy thức ăn trên bàn lần nào nữa.

- Cộp cộp cộp ~~~

Đúng lúc này thì nam nhân viên vừa rồi đi lên lầu, trong tay còn bưng hai đĩa thức ăn cuối cùng, vừa mới đặt lên bàn thì đối diện với ánh mắt lạnh lùng của bốn người.

- Ngạch, có chuyện gì vậy?

Động tác của hắn cứng đờ, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Mục Lương đứng lên, đặt mấy viên tinh thạch ma thú cấp 2 lên mặt bàn rồi lạnh nhạt nói:

- Không cần thối lại.

Nam nhân viên nhìn tinh thạch ma thú trên mặt bàn, trong lòng tính qua giá cả thức ăn trong thực đơn, biết Mục Lương đúng là không đưa thiếu, trong lòng cười như nở hoa.

Mấy người Hồ Tiên và Ly Nguyệt đứng lên, đi theo sau Mục Lương.

- A, quý khách! Còn một bàn thức ăn này thì sao, có rất nhiều món chưa mang lên mà?

Nhân viên trợn to hai mắt, ngạc nhiên nhìn mấy người Mục Lương rời khỏi, không khỏi vội vàng hô to.

Hồ Tiên dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía nam nhân viên, ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo, nói:

- Lần sau ngươi còn dám nói với mọi người rằng thức ăn nơi này còn ngon hơn Mỹ Thực Lâu thì ta sẽ cho người tới san bằng nơi này.

- Ta nói thật mà!

Đôi mắt của nam nhân viên trợn to.

- A.

Hồ Tiên lạnh lùng cười một tiếng rồi xoay người bước đi.

Ly Nguyệt trào phúng:

- Món ăn dở thậm tệ như vậy mà cũng có thể làm được, đầu bếp của các ngươi xác thật rất lợi hại.

Nhân viên đỏ mặt, tức giận nói:

- Các ngươi còn chưa ăn hết, sao có thể nói thức ăn của chúng ta dở tệ chứ?

- Đừng nói nhảm với hắn nữa, đi thôi.

Mục Lương ngắt lời.

- Tốt.

Mấy người Ly Nguyệt lên tiếng, đi theo Mục Lương.

Nam nhân viên kia còn muốn nói điều gì đó thì lại bị thực khách dùng cơm bên cạnh cắt đứt.

- Ngươi đừng hô nữa, thức ăn của các ngươi đúng là rất khó ăn, thua xa Mỹ Thực Lâu.

Nữ nhân bĩu môi nói.

- Đúng vậy, một nửa cũng không bằng.

Đồng bạn của nữ nhân gật đầu đồng ý.

Một vị nam thực khách khác hùng hổ nói:

- Nào chỉ là một nửa, ngay cả một nửa của một nửa cũng không so được, đơn giản là rác rưởi!

Nữ nhân lạnh lùng cười một tiếng, nói:

- Chúng ta đều ăn qua thức ăn trong Mỹ Thực Lâu, hiện tại Phố Buôn Bán không mở nên chúng ta mới đến nơi này, ngươi đừng tưởng dắt mũi được mọi người.

Tay của nhân viên run lên, vẻ mặt càng đỏ, ấp úng phản bác:

- Là do các ngươi không biết thưởng thức thôi.

- Phi, ngươi biết mấy người vừa rồi là ai không?

Nữ nhân liếc xéo nhân viên, lạnh lùng cười một tiếng:

- Ngươi không nhận ra đúng không.

Cô nói rất đúng, tên nhân viên kia đúng là không nhận ra mấy người Mục Lương, chỉ cảm thấy bọn họ là quý tộc.

- Bọn họ là ai?

Trong lòng nhân viên dâng lên dự cảm xấu.

- Người nam nhân kia là quốc vương của vương quốc Huyền Vũ, người sáng lập ra Mỹ Thực Lâu.

Nữ nhân nhếch miệng cười châm chọc.

- Cái gì?

Nam nhân viên kinh ngạc thốt lên đưa tới sự chú ý của mọi người.

Hắn biết Mỹ Hương Lâu là gì, hoàn toàn là phiên bản đạo nhái của Mỹ Thực Lâu, tuy hắn luôn miệng nói đồ ăn ở đây ngon hơn Mỹ Thực Lâu về tất cả phương diện, nhưng chân chính như thế nào thì rõ ràng hắn hơn bất cứ ai.

Nam nhân viên chợt biến sắc, vội vã chạy xuống lầu, muốn đi nói chuyện này với người quản lý.

Bên kia, đám người Mục Lương đã rời khỏi Mỹ Hương Lâu, đang chuẩn bị đến vương cung.

- Chúng ta bay qua thôi.

Mục Lương nắm tay Hồ Tiên và Ly Nguyệt, bay về phía vương cung của vương thành Tây Hoa, lúc bay đến đây hắn đã thấy được vương cung, vì vậy không cần tốn thời gian tìm kiếm.

- Vù vù vù ~~~

Chưa tới một phút, bốn người Mục Lương đã xuất hiện ở trong vương cung.

Sự xuất hiện của bọn họ nhanh chóng khiến các Kỵ Sĩ trong vương cung chú ý, một người vừa định quát lớn nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt của đám người Mục Lương thì lập tức nhận ra thân phận của bọn họ.

- Huyền Vũ bệ hạ, tại sao ngài lại đột nhiên đến đây thế?

Một tên Kỵ Sĩ ngạc nhiên lên tiếng.

Hắn từng đi theo Tề Nhĩ Nạp đến vương quốc Huyền Vũ, cũng đã nhìn thấy Mục Lương ở khoảng cách gần nên mới nhanh chóng nhận ra đối phương.

- Ta tìm bệ hạ các ngươi có việc, đi thông báo một tiếng.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Vâng, xin Huyền Vũ bệ hạ chờ trong chốc lát.

Kỵ Sĩ cung kính hành lễ kỵ sĩ, xoay người sải bước đi về phía sườn cung điện.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Rốt cuộc cũng gặp được một người thức thời.

- Thuộc hạ thức thời không có tác dụng, chúng ta cần Tề Nhĩ Nạp thức thời.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói.

- Yên tâm đi, hắn sẽ đồng ý.

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, quay đầu liếc nhìn Mục Lương một cách ẩn ý.

- Không thể lúc nào cũng đánh đánh giết giết.

Khóe miệng của Mục Lương giật giật.

- Ha ha ha ~~~

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên hiện ra ý cười, vươn tay vén lên sợi tóc trắng ra phía sau, trêu đùa:

- Thật sao?

- Ngươi đừng làm rộn.

Mục Lương cười một tiếng.

Không bao lâu sau, Kỵ Sĩ rời khỏi bước nhanh trở về, phía sau là Lăng Hương.

Cô nhìn thấy đám người Mục Lương thì hai mắt lập tức sáng ngời, vui vẻ nói:

- Mục Lương bệ hạ, chị Hồ Tiên ~~~

- Tiểu thư Lăng Hương, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Hồ Tiên mỉm cười gật đầu.

Lăng Hương vui vẻ ra mặt nói:

- Hoan nghênh các ngươi tới đây.

Kỵ Sĩ đứng ở bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhanh như vậy đã hoan nghênh, còn không biết đối phương tới đây với thiện ý hay ác ý đâu.

- Ta tìm cha của ngươi có việc.

Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng.

Lăng Hương áy náy nói:

- Mục Lương bệ hạ, cha ta vừa mới tắm rửa, có lẽ các ngươi phải chờ thêm một lúc rồi.

- Không sao, ta có thể chờ được.

Mục Lương nói không chút để ý.

- Vậy mọi người đi theo ta đi.

Lăng Hương cười vui vẻ gật đầu.

- Cộp cộp cộp ~~~

Đám người đi theo thiếu nữ về phía cung điện, đến phòng tiếp khách.

Chẳng mấy chốc thì bọn họ bước vào phòng tiếp khách, có người hầu bưng trái cây và nước trà tới.

Mục Lương liếc nhìn nước trà, là trà tinh thần quen thuộc, chỉ có thể mua từ vương quốc Huyền Vũ.

- Mục Lương bệ hạ, cảm phiền mọi người đợi một chút, ta đi xem thử cha đã tắm xong chưa.

Lăng Hương bỏ lại một câu rồi đứng dậy vội vã rời khỏi phòng tiếp khách.

- Cộp cộp cộp ~~~

Lăng Hương chạy một mạch đến trước cửa phòng nghỉ chủ điện, hầu gái giữ cửa còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã xông vào phòng rồi.

- Cha, ngươi tắm xong chưa?

Cô thanh thúy hô lên.

Hầu gái canh trước cửa bối rối gọi với theo:

- Công chúa điện hạ, bệ hạ còn đang thay quần áo!

Lăng Hương chợt khựng lại nhưng đã muộn, ánh mắt đã đối mặt với đôi mắt của cha.

- Ồn ào nhốn nháo, ta đã nói bao nhiêu lần phải gõ cửa trước, sau khi được cho phép mới có thể đi vào mà.

Tề Nhĩ Nạp nghiêm túc nhìn chằm chằm con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận