Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1079: Tiểu Phẩm Mở Màn

- Thật mong chờ hội đấu giá lần này, ta nhất định phải bắt được Thủy Tinh Ngư.

Ái Nhĩ và Kim Du Toa ngồi xuống vị trí của mình.

Ngồi ở trước mặt Ái Nhĩ là Bố Vi Nhân, cô quay đầu lại, ngạo nghễ nói:

- Ta cũng muốn Thủy Tinh Ngư, ngươi đừng hòng tranh đoạt với ta.

- Hừ, Thủy Tinh Ngư nhất định là của ta.

Ái Nhĩ hừ lạnh một tiếng.

Bố Vi Nhân cũng hừ nhẹ nói:

- Mỗi người tranh đoạt bằng thực lực đi.

Bối Nhĩ Liên và các trưởng lão Ốc Đảo khác cũng tới nơi, ngồi bên cạnh Toa Đóa Na và Thợ săn đồ long Tây Phổ Hoa.

Tây Phổ Hoa khàn giọng hỏi:

- Tại sao Thử Bỉ còn chưa tới nữa?

- Chúng ta đã cho người đi đón rồi, hy vọng ngày mai có thể đến kịp.

Bối Nhĩ Liên thở dài nói.

Cô cho rằng Thử Bỉ sẽ tìm tới thành Huyền Vũ, nào ngờ lão lại không hề xuất hiện, chỉ có thể để cho nhân viên liên lạc Ốc Đảo ra ngoài tìm lão.

- Tên đó vẫn luôn không đáng tin như vậy.

Toa Đóa Na hừ lạnh một tiếng.

Tây Phổ Hoa cảm thấy nhức đầu, thở dài nói:

- Chờ thêm một chút đi, biết đâu ngày mai hắn sẽ tới.

- Hi vọng là vậy.

Toa Đóa Na ngước mắt nhìn về phía sân khấu.

Lúc này, tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại, trên sân khấu xuất hiện một bóng hình.

Hồ Tiên ưu nhã đi lên sân khấu, tám chiếc đuôi hồ ly sau lưng lắc lư có tiết tấu.

Cô cầm trong tay một thứ rất giống micro ở Địa Cầu.

Đây là Linh khí trung cấp mà Mục Lương chế tạo từ Đá Hút Âm và xương sọ của Thú Bốn Tai, có đặc tính phóng đại âm thanh.

Thú Bốn Tai, tên sao thú vậy, đó là một loại hung thú có bốn lỗ tai, ngoại hình của nó giống con dơi, có thể nghe được âm rất nhỏ ở cách mấy ngàn mét.

Thông qua việc tạo dựng mạch lộ, Mục Lương đã tiến hành đảo ngược đặc tính của tài liệu Thú Bốn Tai, tiếp đó kết hợp đặc tính của Đá Hút Âm, cuối cùng đạt đến hiệu quả có thể phóng đại âm thanh.

Đôi môi đỏ của Hồ Tiên hé mở, giọng nói dễ nghe vang vọng toàn bộ Đại Hội Trường:

- Hoan nghênh các vị đến hội trường hội đấu giá lần thứ nhất của thành Huyền Vũ, ta là Hồ Tiên, đấu giá sư cho hội đấu giá lần này.

Dưới chỗ ngồi, Áo Cách Tư Cách bị áo choàng đen bao phủ kín mít ngẩng đầu lên, lão nhìn chòng chọc vào cô gái đuôi hồ ly trên sân khấu, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.

- Thật xinh đẹp.

Lệ Ngõa Cương cười toét miệng, tham lam nhìn chằm chằm cô gái đuôi hồ ly.

....

- Hội đấu giá sẽ sớm bắt đầu, trước hết mời các vị thưởng thức buổi biểu diễn mở màn.

Hồ Tiên thanh thúy nói.

Cô thả micro xuống, xoay người đi xuống sân khấu.

Ở khu vực chỗ ngồi cao nhất là từng phòng khách độc lập, bên trong căn phòng lớn nhất, Mục Lương, Nguyệt Thấm Lan và những người khác lần lượt ngồi xuống.

- Bắt đầu rồi.

Mễ Nặc ngồi thẳng người, ánh mắt của cô xuyên qua bức tường lưu ly trong suốt, nhìn về phía sân khấu.

Mễ Á hơi nghiêng người tới trước, tò mò hội đấu giá trông như thế nào.

Nguyệt Thấm Lan nhìn Mục Lương và Ly Nguyệt, Vưu Phi Nhi sắp lên sân khấu, chắc chắc bọn họ sẽ giật nảy mình.

Cộp cộp cộp….

Bách Biến Ma Nữ mang theo các diễn viên trong tiểu phẩm lần này lên sân khấu, giơ tay chào về phía vị trí của Mục Lương, sau đó mới đi tới vị trí tương ứng của từng người giống như trong lúc luyện tập.

Vưu Phi Nhi cúi đầu, bởi vì quá khẩn trương cho nên lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.

- Người này… Nhìn có chút quen mắt.

Thành chủ thành Thánh Dương híp mắt, lưu ý đến Vưu Phi Nhi đứng trên sân khấu.

Lý Nhị Cốt nhìn một lúc mới nhận ra, nói:

- Đó là vật thí nghiệm lúc trước của Phi Thi.

Trong mắt của thành chủ thành Thánh Dương loé lên tia sáng, âm u nói:

- Ta nhớ tất cả vật thí nghiệm đều nhiễm Hư Quỷ Cảm Nhiễm, tại sao cô ta còn có thể sống sót?

- Chắc có liên quan tới Nước Mắt Thiên Sứ.

Lý Nhị Cốt suy đoán.

- Hừ!

Thành chủ thành Thánh Dương hừ lạnh một tiếng, nhớ tới hội đấu giá lần này sẽ có Nước Mắt Thiên Sứ.

Lão bĩu môi, châm chọc nói:

- Lãng phí Nước Mắt Thiên Sứ cho cô ta dùng, thành chủ thành Huyền Vũ thật đúng là hào phóng.

………..

Mục Lương ngồi thẳng người, ánh mắt ngưng lại, kinh ngạc nói:

- Đó là... Vưu Phi Nhi?

- Tại sao Vưu Phi Nhi lại ở trên sân khấu chứ?

Ly Nguyệt sửng sốt thốt lên.

- A, chị Phi Nhi sắp biểu diễn sao?

Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp màu lam của Mễ Nặc tỏa sáng, càng ngày càng mong đợi tiểu phẩm bắt đầu.

- Thú vị đấy.

Khóe miệng của Mục Lương cong lên, đồng dạng chờ mong.

- Thực sự là..... Trước giờ chưa từng có.

Ly Nguyệt nhớ tới Mục Lương đã từng nói một từ, đó chính là ‘Trước giờ chưa từng có’.

Trên sân khấu, Vưu Phi Nhi ngẩng đầu, đôi mắt màu vàng óng của cô nhìn về phía khu vực phòng khách, cô biết Mục Lương đang ở đó.

- Chuẩn bị, bắt đầu.

Tuyết Cơ thấp giọng nói.

Tiểu phẩm lần này theo phong cách hài hước, Bách Biến Ma Nữ đóng vai lão sư, những người khác đều là học sinh.

Vưu Phi Nhi là một học sinh câm điếc, tính cách nhân vật của cô là cố gắng học tập, hăng hái tiến tới trước.

Bối cảnh tiểu phẩm là ở phòng học, lão sư đứng trên bục dạy học, các học sinh lại không chịu lắng nghe giảng bài mà làm đủ trò quậy phá, châm ngòi cho hàng loạt câu chuyện hài hước.

Trong quá trình này, Vưu Phi Nhi đóng vai một học sinh câm điếc, cô rất muốn tham gia nhưng vì khiếm khuyết cơ thể bẩm sinh nên không cách nào giao lưu bình thường với các bạn học được.

Cuối tiểu phẩm, các bạn học đều tiếp nhận học sinh câm điếc, không vì khiếm khuyết cơ thể của đối phương mà chế giễu và cô lập nàng.

Cốt lõi của tiểu phẩm lần này là hài kịch, đồng thời cũng là bi kịch, như vậy mới khiến cho người ta có ấn tượng khắc sâu.

Theo như lời của Mục Lương, mục đích của vở kịch này là truyền lại năng lượng tích cực và bồi dưỡng tam quan cho dân chúng trong thành Huyền Vũ.

Sau khi tiểu phẩm được ra mắt ở Đại Hội Trường, nó sẽ được tiếp tục diễn thu phí ở Viện Ca Kịch, sau đó đi biểu diễn miễn phí ở trường học.

Trong quá trình biểu diễn, Vưu Phi Nhi chỉ có thể diễn tả thông qua cử chỉ và nét mặt.

- Diễn rất tốt.....

Đôi môi hồng của Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch, nàng thật sự ấn tượng về nhân vật học sinh câm điếc trong tiểu phẩm này.

Ly Nguyệt tán đồng:

- Có thể nhìn ra cô ấy đã rất chăm chỉ luyện tập.

Trong lòng cô cảm thán không thôi, không ngờ Vưu Phi Nhi còn có thiên phú biểu diễn!!

- Thật là khiến cho người ta phải bất ngờ.

Mục Lương tán thưởng một câu.

Mấy ngày nay, anh đều vội vàng chuyện hội đấu giá và Hội Nghị Thánh Địa, cho nên không chú ý Phi Nhi đang làm cái gì.

Không ngờ cô gái tóc vàng lại âm thầm tập luyện tiểu phẩm, cuối cùng còn xuất hiện tại buổi biểu diễn mở màn của hội đấu giá.

- Ai nói không phải đâu....

Đôi mắt xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lấp lóe.

Mười phút sau, tiểu phẩm kết thúc.

- Thực sự là khoa trương, những người bên ngoài còn không thể ăn no mặc ấm, nhưng người ở thành Huyền Vũ lại suy nghĩ tới những vấn đề nhỏ giữa người với người.

- Nhưng như vậy sẽ giống con người hơn, không phải sao?

- Không ngờ thành chủ thành Huyền Vũ lại có nhiều tinh lực chú ý tới kẻ yếu như vậy.

Bên trong Đại Hội Trường, các đại thành chủ đều an tĩnh, mọi người đều chìm đắm trong tác động về những nhận thức khác nhau do tiểu phẩm mang lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận