Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1624: Người Nửa Thú Không Xứng Ngồi Cùng Chúng Ta Trong Này!

Trinh Hoán nheo đôi mắt đẹp, tức giận nói:

- Ngươi muốn nói gì?

- Lão Đại rất đẹp, cho nên nhiều người bị hấp dẫn.

Xảo Nhi nhăn nhó mặt mày, đôi mắt đẹp rưng rưng, ủy khuất vô cùng sửa lại lời muốn nói.

- Hừ.

Trinh Hoán hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Nếu còn nói lung tung, ta sẽ ném ngươi lại bên ngoài.

- Không dám.

Xảo Nhi bẹp miệng, trên mặt tràn đầy ủy khuất.

Trinh Hoán ôm hai tay trước người, tức giận nói:

- Đừng giả vờ, đầu của ngươi có bị thuyền lớn đụng một cái cũng không hỏng được đâu.

- Ta chưa thử.

Xảo Nhi buồn bực nói thầm một câu.

Cô không phải người thường, nhưng cũng không phải ma pháp sư và kỵ sĩ, chỉ là bản thân cô có một loại năng lực đặc biệt, dùng từ của đại lục cũ thì cô chính là người thức tỉnh.

Năng lực thức tỉnh của Xảo Nhi rất hiếm thấy, thân thể cô có thể biến thành cứng rắn giống như kim loại.

- Lần sau nên thử xem.

Trinh Hoán nhẹ như không bâng quơ nói.

Xảo Nhi lập tức sợ run cả người, cô hoảng hốt nhìn về phía Trinh Hoán, lớn tiếng nói:

- Lão Đại, ngươi muốn dùng thuyền đụng ta ư?

- Câm miệng.

Chân mày Trinh Hoán giật giật, cô không nhịn được xúc động đã vỗ cho Xảo Nhi một cái.

Sau đó, Xảo Nhi nâng tay che miệng, thành thật đi theo bên cạnh Trinh Hoán.

Trinh Hoán lạnh lùng nói:

- Ngoan ngoãn chút, đừng để bị người nhận ra chúng ta đến đây.

Xảo Nhi nói thầm:

- Nhận ra thì sao? Tuy rằng chúng ta là hải tặc, nhưng đều cướp của thuyền hải tặc, đã cướp của thương thuyền bao giờ đâu.

- Có lẽ nơi này cũng có những hải tặc từng bị chúng ta cướp.

Trinh Hoán nghiêng đầu nói.

Xảo Nhi ngạo nghễ nói:

- Vậy cũng không sợ, lão Đại thực lực rất mạnh, tới một người đánh một cái.

- Cũng đúng.

Trinh Hoán cong khóe môi, cô cảm thấy rất hưởng thụ lời khen của Xảo Nhi.

Cô là cao thủ cấp tám, trong hải tặc đã xem như tồn tại ở đỉnh Kim Tự Tháp.

Hơn mười phút sau, hai người đã thành công được đi vào nơi soát vé chuẩn bị tiến vào phòng đấu giá.

- Mời hai vị đưa ra vé vào cửa.

Nhân viên công tác trầm giọng nói.

Nghe vậy, Xảo Nhi đưa cho nhân viên công tác hai tấm vé vào cửa.

Nhân viên công tác kiểm tra một lần, xác nhận không có vấn đề mới nghiêng người cho hai người đi vào.

- Sau khi vào nhớ đi thẳng, chỗ ngồi của các ngươi ở lầu một, đừng đi nhầm.

Nhân viên công tác nhắc nhở.

- Đã biết.

Xảo Nhi thuận miệng lên tiếng, sau đó cô đi theo lão Đại nhà mình vào phòng đấu giá.

Hai người xuyên qua con đường thật dài, ở đoạn cuối có nhân viên công tác đang chỉ dẫn cho khách tìm đúng vị trí ngồi của mình.

Dưới sự nhắc nhở của nhân viên công tác, Trinh Hoán và Xảo Nhi đã tìm được chỗ ngồi, là vị trí thứ năm gần trung tâm, khoảng cách từ chỗ ngồi của họ tới đài bán đấu giá rất gần.

- Vị trí này không tồi.

Xảo Nhi vui vẻ nói.

Ngồi ở chỗ này, chỉ cần thị lực không có vấn đề, sẽ nhìn rõ mồn một những vật phẩm ở trên đài đấu giá.

- Ta vẫn muốn lên lầu.

Nói xong Trinh Hoán nhìn về phía bức tường ngọc lưu ly bao bên ngoài tầng hai và tầng ba. Từ dưới này nhìn lên, mơ hồ có thể nhìn thấy những người trong phòng bao.

Xảo Nhi đả kích:

- Lão Đại, chúng ta không có thiếp mời, không thể đi lên.

- Hừ, nếu ta tiết lộ thân phận, bọn họ nhất định sẽ mời ta đi lên.

Trinh Hoán ngạo nghễ nói.

Xảo Nhi nhìn chung quanh một vòng, cố gắng hạ giọng nói:

- Vậy không được, chúng ta là hải tặc, lỡ như bị bắt thì làm sao bây giờ?

- Thích.

Trinh Hoán bĩu môi không nói.

Đạp đạp đạp...

Càng ngày càng nhiều người đi vào bên trong, rất nhanh sau đó, chín phần chín chỗ ngồi ở lầu một đã bị người ta ngồi đầy, chỉ còn một vài ghế trống thôi.

- Đinh linh...

Phía trên phòng đấu giá vang lên thanh âm nhạc cụ gì đó rất dễ nghe, tiết tấu rất từ tốn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

- Sau mười phút nữa, hội đấu giá sẽ bắt đầu.

Một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên, truyền khắp cả hội trường, khiến khung cảnh đang ồn ào bỗng trở nên im lặng hơn rất nhiều. Tất cả mọi người có mặt ở nơi này đều chờ mong hội đấu giá bắt đầu.

Những phòng bao trên lầu hai, lầu ba đã kín người, hầu hết những người nhận được thiếp mời đều đến đây.

Đạp đạp đạp...

Trên sân khấu đấu giá, người của dàn nhạc đang chuyển nhạc khí lên trên, Mễ Nặc mặc một bộ váy ngắn thuần một màu trắng đi lên, hấp dẫn lực chú ý của toàn trường.

Hôm nay, cô gái tai thỏ phụ trách biểu diễn mở màn, đây là kết quả đã đề ra tử mấy ngày hôm trước.

Mễ Nặc ngồi trên ghế cao, trong lòng ôm một cây đàn ghi-ta, trước mặt đặt linh khí khuếch đại âm thanh.

Linh khí khuếch đại âm thanh được chế tạo từ đá hút âm thanh và ma pháp trận, nó có tác dụng phóng đại thanh âm lên gấp mười, thậm chí là gấp hai mươi lần.

- Hô...

Mễ Nặc thở nhẹ một hơi, ngước mắt nhìn về phía phòng bao trung gian trên lầu ba, lúc này đám người Mục Lương đang có mặt bên trong. Cô nghiêng người gật đầu, ra hiệu đã sẵn sàng bắt đầu biểu diễn.

- Đinh linh...

Dàn nhạc bắt đầu diễn tấu, sáo dọc, đàn tam huyền cầm, trống nhỏ… Tất cả những nhạc khí đều phát ra thanh âm có tiết tấu. Mễ Nặc khẽ nhếch môi, tiếng ca duyên dáng truyền khắp toàn trường.

- Cô ấy hát cái gì vậy? Thật dễ nghe.

Có người tán thưởng lên tiếng.

- Tiếng ca này không kém hải yêu, quá êm tai.

Không ít người đắm chìm trong tiếng ca của cô gái tai thỏ, ngón tay cũng gõ lên đùi theo nhịp tiết tấu.

- Lỗ tai dài quá, người trên đài này...... Là người nửa thú ư?

Một âm thanh không hài hòa vang lên.

- Là người nửa thú, thực khiến người ta ngoài ý muốn.

- Quá ghê tởm, tại sao người nửa thú có thể bước vào nơi này? Mau cút ra ngoài.

Âm thanh khó nghe liên tiếp vang lên, làm cho cô gái tai thỏ trên đài nhăn mày nhưng cô vẫn kiên nhẫn tiếp tục hát.

Năm phút đồng hồ sau, cô gái tai thỏ ngậm miệng lại, khúc ca đã hoàn tất.

Cô đứng lên hơi hơi xoay người, ôm đàn ghi-ta đang muốn rời đi.

- Người nửa thú, mau cút ra ngoài.

Trong khu vực ghế ngồi bình thường, có người hô to một tiếng.

Mễ Nặc ngừng chân lại, hướn ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông vừa đứng lên xua đuổi cô.

- Người nửa thú không xứng ngồi cùng chúng ta trong này!

- Đúng vậy, mau cút ra ngoài.

- Người đâu, mang những người kia ra ngoài cắt đứt chân, sau đó phạt tiền.

Một giọng nói lạnh lùng từ phòng bao trên lầu ba truyền ra.

…………

-...Cắt đứt chân, phạt tiền bắt giam.

Âm thanh lạnh lùng của Mục Lương quanh quẩn bên trong phòng đấu giá, phảng phất ở bên tai của đám người.

Xôn xao~~~

Bên trong phòng đấu giá nhất thời xôn xao lên.

Một khắc sau, Cầm Vũ dẫn theo Thành Phòng Quân đi vào tầng một, phất tay hạ lệnh:

- Chỗ ngồi số 34, số 25, số 148, số 379.... Dẫn đi.

Cầm Vũ liên tiếp đọc hai mươi mấy số chỗ ngồi, đều là những người vừa rồi mở miệng nhục mạ Mễ Nặc.

- Vâng.

Thành Phòng Quân hành động, đi thẳng đến những chỗ ngồi mà Cầm Vũ đã nói.

- Xảy ra chuyện gì, tại sao lại bắt ta?

Người đàn ông ngồi ở vị trí số 34 tức giận nói.

- Buông ta ra, không thể bắt ta.

- Ha ha, trước khi các hạ đến thành trong thành, sợ là không nhìn thấy pháp luật pháp quy được khắc ở ngoài cửa Huyền Vũ.

Có người cười lạnh.

- Có ý gì?

Những người khác nghi hoặc hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận