Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1413: Định Giá Rượu Của Thành Huyền Vũ



- Rót rượu, cho Thấm Di nếm thử.

Mục Lương hơi nâng cằm lên.

- Vâng.

Tiểu Tử bưng một hũ rượu trong đó lên, rót vào một ly rượu nhỏ màu vàng nhạt, đặt ở trước mặt Nguyệt Thấm Di.

Mục Lương giới thiệu:

- Đây là rượu lúa mì.

- Được.

Nguyệt Thấm Di bưng ly rượu lên, đầu tiên là ngửi thấy mùi thơm của rượu, có mùi thơm thoang thoảng, giống như lúa mì và vừa có mùi vị của những thứ khác.

Cô nhấp một ngụm rượu lúa mì, rượu vừa vào miệng có chút vị chát, sau đó hương lúa mạch đã lên men khuếch tán ra ở trong cổ họng, mang đến hương vị đặc biệt.

- Hả, thật là ngon.

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Di sáng lên, trên khuôn mặt tươi cười của cô tràn đầy dáng vẻ ngạc nhiên.

Rượu lúa mì không đắng giống như trong tưởng tượng, cũng không có vị chua, chỉ có vị chát nhàn nhạt, ngược lại lại ngon đến kì lạ, ngon hơn mấy lần so với rượu đắng.

Cô uống cạn một hơi ly rượu trong tay, miệng vẫn chưa thoả mãn. Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- So với rượu đắng, rượu nào ngon?

Giọng điệu của Nguyệt Thấm Di chắc chắn nói:

- Đương nhiên là rượu lúa mì ngon rồi, rượu đắng không thể nào so sánh được với nó.

Cô nhìn rượu lúa mì còn lại ở trong hũ, muốn uống thêm một ly nữa.

Mục Lương thoả mãn gạt đầu, trong lòng đã có ý nghĩ.

- Lại thử xem rượu trắng, rót nửa ly là được rồi.

Mục Lương lại tỏ ý nói.

Tiểu Tử nghe thấy vậy, cầm lấy một hũ rượu khác, rót rượu trắng không màu trong suốt vào trong ly, rót nửa ly rồi đưa cho Nguyệt Thấm Di.

Nguyệt Thấm Di ngắm nhìn ly rượu, bình luận nói:

- Rượu trong suốt, ngửi rất thơm, còn có chút cay mũi.

Cô ngước mắt lên trêu đùa nói:

- Thế nhưng chỉ cho nửa ly, cũng quá hẹp hòi rồi?

Mục Lương cười cười lắc đầu, giải thích:

- Rượu trắng uống ít thôi, dễ say.

Độ của rượu trắng còn cao hơn mấy lần rượu lúa mì, uống nhiều dễ say, huống chi lát sau còn có rượu trái cây muốn cô ấy nếm thử.

…………

- Uống một ly rượu thì sẽ say sao?

Nguyệt Thấm Di cười cười, với thực lực của cô, cũng không dễ dàng say như thế. Mục Lương không giải thích, nâng cằm lên nói:

- Nếm thử trước xem.

Khóe môi của Ly Nguyệt nhếch lên, dáng vẻ xem kịch vui.

Nguyệt Thấm Di không quan tâm, những vẫn rất tò mò về rượu trắng. Hai ngón tay của cô nắm lấy ly rượu, hơi ngửa mặt một cạn một hơi.

Tê~~~

Đôi mắt xanh lam xinh đẹp của Nguyệt Thấm Di run lên, cổ họng vô cùng cay tê, mũi còn có chút cay cay.

- Cay quá đi!

Cô không nhịn được mà ho khan lên, đôi mắt hơi đỏ ửng.

Ly Nguyệt che miệng khẽ cười, nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên uống rượu trắng, cũng giống như Nguyệt Thấm Di. Tiểu Tử giơ tay lê vỗ nhẹ vào lưng của Nguyệt Thấm Di, quan tâm hỏi:

- Tiểu thư Thấm Di, không sao chứ?

- Không sao chứ?

Nguyệt Thấm Di nhếch mép một cái.

Cô cảm thấy cơ thể ấm áp hơn bình thường, sau khi cảm giác cay tê ở cổ họng đi qua, cả người đều thoải mái.

- Thế nào?

Giọng nói trong trẻo của Mục Lương.

- Rượu ngon, uống xong cả người đều đã ấm lên.

Đôi mắt của Nguyệt Thấm Di tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào con ngươi màu đen của Mục Lương, tiếp tục bình luận:

- Rượu này còn ngon hơn cả Rượu Đặc của Vương cung, sức ngấm về sau rất mạnh.

- Còn có rượu trắng càng mạnh hơn nữa, có muốn nếm thử một chút không?

Tiểu Tử ngây thơ nói.

Rượu trắng mà Nguyệt Thấm Di vừa mới uống, có độ cồn khoảng chừng hai mươi độ, còn có rượu trắng hơn ba mươi độ trở lên. Cô nghe thấy vậy liền nhìn về phía Mục Lương.

Giọng nói ôn hòa của Mục Lương:

- Rót nửa ly thử xem.

- Được.

Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Di lộ vẻ mong chờ.

Tiểu Tử lại rót một ly rượu đế có độ cao, cẩn thận đưa cho cô ấy.

Nguyệt Thấm Di ngửi thấy mùi hương của rượu, cũng biết ly rượu đế này còn dữ dội hơn so với ly rượu trước đó. Lần này, cô không uống cạn một hơi, mà là chia thành ba lần uống hết rượu ở trong ly.

- Khụ khụ, cay quá đi!!

Nguyệt Thấm Di sặc một chút, trên khuôn mặt của cô hiện lên một vệt đỏ ửng, có chút buồn ngủ.

- Như thế nào?

Tay phải của Mục Lương chống lấy gò má, đôi mắt lộ ra ý cười nhì vào cô gái tóc ngắn.

- Rượu này... Càng ngon hơn.

Nguyệt Thấm Di giống như nghèo chữ, miệng đỏ thắm hơi há ra, thở ra một hơi nóng.

Cô chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, rượu ở trong phòng sách, còn ngon hơn rượu uống ở vương quốc Hải Đinh.

- Ngươi vẫn ổn chứ?

Mục Lương quan tâm hỏi.

Nguyệt Thấm Di lắc đầu, lè lưỡi nói:

- Ta không sao, còn có thể uống.

Cửa phòng sách bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan đi vào trong phòng sách, ngạc nhiên nhìn thấy sắc mặt đỏ ửng của chị gái, nghi ngờ hỏi:

- Đây là thế nào?

- Không sao~~~

Nguyệt Thấm Di cười cong đôi mắt xinh đẹp lên.

- Uống rượu rồi?

Chân mày của Nguyệt Thấm Lan hơi nhăn lại, đi đến bên cạnh chị gái.

Nguyệt Thấm Di gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Uống một chút chút mà thôi.

- Thoạt nhìn thì không giống như chỉ uống một chút.

Nguyệt Thấm Lan buồn cười nói.

- Uống một chút trà Tinh Thần để giải rượu đi.

Mục Lương nói rồi nhìn về phía cô hầu gái. Tiểu Tử nghe thấy vậy liền rót một ly trà Tinh Thần đưa cho Nguyệt Thấm Di.

Một ly trà nóng xuống bụng, Nguyệt Thấm Di lấy lại tinh thần, cảm giác choáng váng cũng tan biến.

- Trà Tinh Thần còn có thể giải rượu sao?

Nguyệt Thấm Di định thần nói.

- Có thể.

Mục Lương hơi mỉm cười, mở miệng hỏi:

- Đánh giá một chút, những rượu này của ta, có thể bán được mức giá thế nào ở vương quốc Hải Đinh?

- Rượu lúa mì, một ly bán từ năm đến mười đồng bạc không thành vấn đề, những nhà mạo hiểm và nhóm Kỵ sĩ chắc sẽ rất yêu thích.

Nguyệt Thấm Di nói ý nghĩ trong lòng, rồi suy nghĩ một lát, tiếp tục nói:

- Còn về rượu trắng, loại rượu ly đầu tiên đó, hoàn toàn có thể bán được đến một trăm đồng vàng, không lo không ai muốn.

Một trăm đồng vàng, cũng chính là một trăm miếng Ma Thú cấp một.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.

Nguyệt Thấm Di tiếp tục nói:

- Loại rượu đế ly thứ hai đó, có thể bán hai trăm đồng vàng một ly, giá này bằng với giá Rượu Đặc của vương thất.

Chân mày của Mục Lương cau lại, nhàn nhạt nói:

- Dựa theo ngươi nói như vậy, rượu Đặc của vương thất không ngon như rượu của ta, giá cả của ta hoàn toàn có thể nâng cao thêm một chút.

- Cũng có thể, nhưng người mua nổi rượu trắng thì sẽ ít đi hơn rất nhiều.

Nguyệt Thấm Di nhắc nhở.

Mục Lương suy nghĩ một chút, tiếng nói bình tĩnh:

- Rượu ytanwgs, ta muốn bán như một sản phẩm cao cấp, một chai định giá một ngàn miếng tinh thạch Ma thú cấp hai.

Đại Lục mới không có rượu ngon, thành Huyền Vũ có, vậy thì hoàn toàn có thể bán với giá cao.

Sản lượng rượu trắng ít, vậy thì bán giá cao cung cấp cho đám người giàu kia, bọn họ hoàn toàn mua nổi. Sản lượng rượu lúa mì nhiều, thì trao quyền cho thị trường cấp thấp, cũng có thể kiếm được tinh thạch Ma thú.

- Một chai một ngàn miếng tinh thạch Ma thú cấp hai!!

Nguyệt Thấm Di nhếch mép lên, bị định giá của Mục Lương hù doạ.

Mục Lương cười hỏi:

- Những quý tộc kia không mua nổi sao?

- Cũng không đến nỗi đó.

Nguyệt Thấm Di cười khổ một tiếng.

Giọng nói bình tĩnh của anh lại vang lên:

- Sản lượng của rượu trắng rất ít, cái giá tiền này cũng không cao, dù sao thì nơi khác cũng không có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận