Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2001: Bây Giờ Mới Nhớ Tới Ta À?



Nguyệt Thấm Lan nhìn phía đám người Hi Đức Vưu Kỳ, ưu nhã nói:

- Hi Bối Kỳ, ngươi không giới thiệu những vị khách quý này cho chúng ta sao?

- Ừ, được thôi!

Hi Bối Kỳ vội vàng gật đầu, rồi đưa tay về phía đám người Tân Tây, giới thiệu:

- Vị này chính là bà Tân Tây, vị này chính là lão tổ Hi Đức Vưu Kỳ, các cô ấy là Hi Sắt và Hi Phù Ni...

- Xin chào mọi người.

Hi Sắt chào hỏi cấc cô gái.

Vân Vân vẫy tay, có chút tò mò mà quan sát các cô gái, cười nói:

- Chào mọi người!

- Xin chào.

Nụ cười dịu dàng của Nguyệt Thấm Lan khiến cho Vân Vân và hai chị em Hi Sắt đỏ mặt.

Tân Tây cũng gật đầu đáp lại, lúc này trong lòng bà chỉ có một ý niệm, đó chính là định cư lâu dài ở thành Huyền Vũ.

Nơi đây rất thích hợp để dưỡng lão, đặc biệt là khu Trung Ương, khí tức sinh mệnh nồng nặc gần như biến thành thực chất.

Mục Lương thuận miệng hỏi:

- Hồ Tiên đâu rồi?

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói:

- Cô ấy vẫn còn ở thủy cung dưới đáy biển, buổi tối mới trở về.

Cô tiếp tục nói:

- Yến hội đón gió tẩy trần cho mọi người cũng được chuẩn bị vào buổi tối.

Khóe môi của Mục Lương giơ lên:

- Rất tốt.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía đám người Hi Sắt, ưu nhã nói:

- Phòng khách đã được dọn dẹp, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi.

- Được rồi.

Hi Sắt và những người khác ngượng ngùng gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu dặn dò:

- Tiểu Lan, ngươi dẫn đường cho mọi người.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhìn đám người Tân Tây, dịu dàng nói:

- Các vị, mời đi theo ta.

- Được ~~~

Hi Sắt nắm tay của chị gái rồi đi theo tiểu hầu gái.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói:

- Lão tổ, ngươi nghỉ ngơi một lúc, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi dạo và tham quan nơi khác.

- Ừm, ta không vội.

Hi Đức Vưu Kỳ phất tay, đi theo hầu gái vào cung điện.

Mục Lương gọi lại Tân Tây, bình tĩnh hỏi:

- Không biết các hạ có hài lòng với thành Huyền Vũ không?

- Coi như không tệ.

Tân Tây nói với sắc mặt bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng rất hài lòng.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, bình thản hỏi:

- Ừm, vậy ngươi sẽ ở lại thành Huyền Vũ chứ?

- Ở một đoạn thời gian trước xem sao.

Tân Tây co giật môi, cố chịu đựng không nói lời trong lòng.

- Ừm.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, không có vạch trần tâm tư của bà lão.

Tân Tây chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào cung điện.

- Hiên ngang ngang ~~~

Thú Bạch Linh từ trên trời giáng xuống rồi hạ cánh bên cạnh Mục Lương.

Đôi mắt của Nguyệt Phi Nhan sáng lên, tò mò hỏi:

- A, đây là thú cưng mới sao?

- Ừm, nó tên là Bạch Linh.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Thật xinh đẹp.

Nguyệt Phi Nhan đi lên trước, nhẹ nhàng xoa lớp vảy trên người Thú Bạch Linh, cảm giác như đang chạm vào ngọc thạch.

Thú Bạch Linh liếc nhìn cô gái tóc đỏ, không có phản kháng.

- Nó thật đáng yêu ~~~

Mễ Nặc tiến lên trước rồi đi vòng quanh Thú Bạch Linh.

Nguyệt Thấm Lan nhìn chăm chú vào nó, ưu nhã nói:

- Xem ra lần này ra ngoài có thu hoạch không nhỏ.

- Đúng là lấy được không ít thứ tốt, trở về thư phòng trước rồi nói sau.

Mục Lương khẽ cười một tiếng.

Trong không gian tùy thân của anh còn có cây Phượng Hoàng, chuẩn bị trồng ở Thành Buôn Bán Sơn Hải.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan cười khẽ gật đầu.

Mục Lương cùng cô gái ưu nhã tiến vào cung điện.

Cô gái tai thỏ và những người khác vây quanh Bạch Linh, lúc này nó đã biến thành Ly Nguyệt khiến mọi người kinh ngạc liên tục thốt lên.

- A, có tận hai Ly Nguyệt?

Mễ Nặc kinh ngạc thốt lên.

Ly Nguyệt giải thích:

- Đây là năng lực thiên phú của Bạch Linh, có thể biến thân.

- Oa ~~~

- Có vẻ chơi rất vui nha.

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng ngời, nhìn về phía nó với ánh mắt mong đợi.

Thú Bạch Linh hiểu ý, lắc người biến thành cô gái tai thỏ, từ ngoài nhìn vào cứ như hai chị em song sinh.

- Oa~~~ Thật sự là giống y như đúc nha!

Mễ Nặc kinh ngạc không thôi.

- Ngươi biến thành ta xem.

Ngải Lỵ Na vội vàng chỉ vào mình.

Thú Bạch Linh nghe theo, chớp mắt đã biến thành cô gái tóc hồng.

- Oa ~~~

………….

Buổi tối, Hồ Tiên bận bịu cả ngày trở lại trong cung điện.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cô vừa đi vào cung điện thì đã nghe được tiếng cười nói từ xa, hấp dẫn sự chú ý của cô.

Trong chính sảnh, TV đang phát hình phim truyền hình mới nhất, ghế sa lon đã đầy người, trong đó nàng chỉ nhận thức Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan, những người còn lại đều là gương mặt mới.

Hi Bối Kỳ nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, vui vẻ nói:

- Chị Hồ Tiên đã trở về rồi!

- Ừm, các ngươi trở về lúc nào vậy?

Hồ Tiên quyến rũ hỏi.

- Khoảng ba giờ chiều thì phải.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói.

- Ừ.

Hồ Tiên lên tiếng, quan sát Hi Sắt và những người mới tới.

Mấy người Hi Phù Ni cũng đang quan sát Hồ Tiên, tất cả đều bị chấn động bởi dung nhan khuynh quốc của cô ấy, thật sự là quá xinh đẹp.

- Thật xinh đẹp.

Hi Sắt nhỏ giọng thán phục.

Yết hầu của Vân Vân hơi nhấp nhô, toàn bộ khuôn mặt đều đỏ bừng.

- Chị Hồ Tiên, để ta giới thiệu một chút, vị này chính là Vân Vân, là đồ đệ của lão tổ nhà ta.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói:

- Vị này chính là Hi Sắt và chị của cô ấy, Hi Phù Ni, bọn họ đều đến từ Thánh Thành.

- Ừm, hi vọng các ngươi chơi vui vẻ ở chỗ này.

Hồ Tiên cười tươi như hoa nói.

- Cảm ơn chị Hồ Tiên.

Vân Vân vô ý thức học cách xưng hô của Hi Bối Kỳ với cô gái đuôi hồ ly.

- Cảm ơn chị Hồ Tiên.

Hi Sắt và Hi Phù Ni cũng đều đứng lên vấn an.

Hồ Tiên hơi nhướng mày, mỉm cười nói:

- Các ngươi tiếp tục xem đi, ta có việc đi trước.

Cô xoay người lắc eo đi tới thư phòng, biến mất khỏi tầm mắt của các cô gái.

Hi Sắt thở phào, thấp giọng nói:

- Hi Bối Kỳ, chị Hồ Tiên quá đẹp, ta thậm chí còn không dám lên tiếng.

- Vì sao chứ?

Hi Bối Kỳ nghi ngờ chớp chớp đôi mắt màu vàng óng.

- Đại khái là vì khẩn trương?

Hi Sắt tiểu nhỏ giọng đáp.

Hi Bối Kỳ sửng sốt một chút, nhớ lại khi khi mình vừa mới quen biết Hồ Tiên, hình như không có loại cảm giá này thì phải.

Mấy người trò chuyện về cô gái đuôi hồ ly một hồi, nhưng chẳng mấy chốc lại bị hấp dẫn bởi tình tiết trong phim truyền hình.

- Cộc cộc cộc ~~~

- Mục Lương.

Hồ Tiên giơ tay gõ cửa thư phòng.

- Vào đi.

Giọng nói ôn hòa của anh vang lên.

- Cọt kẹt ~

Hồ Tiên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Mục Lương đang một tay lật xem văn kiện, tay còn lại cầm bút máy.

Anh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi:

- Bây giờ mới nhớ tới ta à?

Hồ Tiên bĩu môi:

- Đương nhiên là ta luôn nhớ ngươi rồi.

Mục Lương nghe vậy buông bút máy xuống, vươn tay nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly.

Hồ Tiên thuận theo tiến lên trước, sau đó bị đối phương kéo lại ấn vào lòng ngực.

Anh điềm đạm bảo:

- Mấy ngày nay ta không có ở đây, vất vả cho ngươi rồi.

- Nào có gì vất vả chứ, ta lại i không làm việc gì nặng nhọc.

Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên lóe lên một tia sáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận