Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1205: Rời Khỏi Kênh Sương Mù



- Đội trưởng, nghĩ cách đi, đừng chỉ thở dài.

Kha Đa Lạp mắt lộ tuyệt vọng nói.

- Ta không có cách nào.

Mậu Đạt cũng không còn sức lực giơ tay lên, nằm thẳng trên boong thuyền, hai tròng mắt trống rỗng nhìn về phía sương mù vô tận.

Đại Tề khàn khàn tiếng nói:

- Đội trưởng, đừng đánh mất hy vọng, chúng ta sẽ ra khỏi đây thôi!

- Mấy ngày trước ta cũng nghĩ như vậy, hiện tại khác rồi.

Mậu Đạt thở ra một hơi, chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Sau khi bọn họ tiến vào kênh Sương Mù, đã trôi theo dòng chảy sáu ngày, trong thời gian này hoàn toàn không có cảm giác phương hướng, cũng không gặp phải nguy hiểm khác.

- Đội trưởng, đừng buông tha, chúng ta sẽ ra ngoài.

Kha Đa Lạp nhắc một câu, từ trên boong thuyền ngồi dậy, lảo đảo đi tới chỗ Mậu Đạt.

Mậu Đạt hé mắt, thở dài nói:

- Từ hôm nay trở đi, ngươi là đội trường rồi, ngươi nghĩ cách dẫn chúng ta ra ngoài.

- Đội trưởng, lúc này là lúc nào rồi, ngươi còn nói đùa.

Kha Đa Lạp nức nở nói.

Khóe mắt Đại Tề giật một cái, tức giận nói:

- Một đại nam nhân, khóc sướt mướt ra thể thống gì?

Kha Đa Lạp hít sâu một hơi, hút hút mũi, ủy khuất nói:

- Ta không muốn chết ở chỗ này, lại còn là chết đói?

- Vậy ngươi xuống bắt cá đi.

Đại Tề chỉ hướng kênh sương mù.

- Ta.... Ta không đi.

Kha Đa Lạp nghiêm mặt, lại ngồi trở lại trên boong thuyền. Không biết rõ kênh Sương Mù, mà tùy tiện xuống nước, sợ là chết như thế nào cũng không biết.

Cô lỗ cô lỗ...

Cái bụng của Mậu Đạt kêu to lên tiếng, hắn phiền não mở hai mắt ra, ôm bụng nghiêng người sang.

- Đội trưởng, ăn một chút gì đi.

Đại Tề xé thịt khô trong tay thành hai nửa, ném một nửa cho Mậu Đạt. Mậu Đạt giơ tay lên, đón thịt khô đội phó ném tới.

Hắn ngồi dậy, nhìn thịt khô ngâm nước, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ.

- Đội trưởng, nhịn một chút, dù sao cũng hơn chết đói.

Đại Tề đỉnh đạc nói.

- Aiii....

Mậu Đạt trong lòng phiền muộn, cuối cùng vẫn mở miệng nhét thịt khô ngâm nước vào trong miệng. Hắn nhăn mặt, mùi vị thịt lên men, khiến người ta khó có thể nuốt xuống.

Cô lỗ cô lỗ...

Bụng Kha Đa Lạp cũng kêu lên, hắn trơ mắt nhìn đội trưởng với đội phó, cũng đã rất đói.

- Cho ngươi, ăn một miếng, chỉ cần không chết đói là được.

Đại Tề ném nửa khối thịt còn lại ném cho hắn.

- Cảm ơn đội phó.

Trong lòng Kha Đa Lạp cảm động. Hắn nhét thịt vào trong miệng, thấp giọng nức nở.

- Đừng khóc.

Đại Tề tức giận mắng một câu.

- Vâng.....

Kha Đa Lạp thở sâu. Quay đầu nhìn về phía đầu thuyền, sau đó sững người trong giây lát.

Hắn nuốt thức ăn trong miệng xuống, giơ tay lên dụi dụi mắt, lau nước mắt đi, tầm nhìn trở nên rõ ràng.

- Đội trưởng, hình như ta nhìn thấy hy vọng!

Kha Đa Lạp kinh hô một tiếng, hưng phấn chạy đến cột buồm.

Trong lòng hắn dấy lên hy vọng, động tác trở nên nhanh nhẹn, một hơi thở bò đến đỉnh cột buồm.

- Làm sao vậy?

Đáy mắt Mậu Đạt hơi sáng lên.

- Ta dường như nhìn thấy lối ra, có ánh sáng của tia chớp.

Kha Đa Lạp hưng phấn nói.

Hắn đứng ở đỉnh cột buồm, thi triển ma pháp nhìn ra xa xa, sương mù dày đặc trở nên thưa thớt, có thể chứng kiến từng đạo tia chớp màu bạc.

Rầm rầm rầm…

Sấm chớp rền vang, tiếng sấm phảng phất nổ vang bên tai, điều này khiến đám người trên thuyền đều lên tinh thần.

Sau khi tiến vào kênh Sương Mù nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên họ nghe được âm thanh khác.

- Sắp rời khỏi kênh Sương Mù à?

Thuyền viên đều lên tinh thần, vội vã đứng lên rời khỏi boong thuyền, hào hứng đi tới vị trí đầu thuyền.

Thuyền lớn vẫn đang tiến về phía trước, nhưng tầm nhìn trở nên rộng hơn, sương mù dày đặc dần dần biến mất. Ầm ầm tia chớp chi chít ngang trời, cuồng phong gào thét, đội thuyền Đại Lực đung đưa.

Trời mưa như thác đổ, mưa đập vào cánh buồm làm thân thuyền rung chuyển dữ dội hơn.

- Ra ngoài rồi, thực sự đã đi ra!!

Kha Đa Lạp hưng phấn hô.

Mậu Đạt kích động hô to:

- Thật tốt quá, nhanh khống chế buồm, lần này nhất định phải rời kênh Sương Mù.

- Vâng!!

Đội viên hưng phấn hô, lảo đảo hành động.

Mưa dông gió giật, mấy chiếc thuyền lớn giống như lá rụng trong nước, tùy thời có thể lật nghiêng. Giằng co hơn hai giờ, mấy chiếc thuyền lớn mới thành công rời khỏi.

- Nhanh, rời khỏi nơi này.

Mậu Đạt phấn khởi hét lên.

Ba chiếc thuyền lớn dùng tốc độ nhanh nhất lái khỏi kênh Sương Mù, cho đến khi thoát khỏi ảnh hưởng của khí hậu ác liệt, tốc độ thuyền bè mới thả chậm lại.

....

- Cuối cùng cũng đi ra.

Đại Tề dựa vào cột buồm, thả lỏng thân thể.

Kha Đa Lạp nghiêm mặt nói:

- Đội trưởng, về sau chúng ta đừng đến kênh Sương Mù nữa thật là đáng sợ.

Mặt Mậu Đạt đen nói:

- Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ không đến lần nữa.

Kha Đa Lạp thở phào, cười nhẹ nói:

- Hắc hắc, cảm giác sống sót thực tốt!

- Đội trưởng, hình như xung quanh không có hải đảo nào.

Đội viên khác leo lên đỉnh cột buồm, ngắm nhìn chung quanh một vòng, ngoại trừ vùng sương mù, thì là nước biển mênh mông.

- Không thể nào, gần kênh Sương Mù phải có quần đảo mới đúng.....?

Kha Đa Lạp nhíu mày.

Hắn lại lên cột buồm, thi triển năng lực trông về phía phía xa xa, nhưng vẫn không thấy hòn đảo nào.

Đại Tề không thèm để ý nói:

- Có thể là hải vực khác, trước hết tìm một nơi có người, hỏi một câu sẽ biết.

- Vậy đi về phía trước đi.

Mậu Đạt phất tay nói.

- Vâng!!

Đội viên bận rộn lu bù một lần nữa, điều khiển đội thuyền đi thẳng về phía trước.

Đại Tề liếm khóe miệng một cái, cõi lòng đầy mong đợi nói:

- Hy vọng có thể tìm được hải đảo có người, như vậy thì sẽ được ăn một bữa cơm no đủ.

- Ta đang sắp chết đói rồi đây.

Đội viên vui cười đứng lên, bầu không khí trở nên thoải mái vui vẻ.

Đại Tề cười to nói:

- Chúng ta thành công từ kênh Sương Mù đi ra, nói thì chắc không có người nào tin.

Mậu Đạt buông lỏng nói:

- Có thể viết một bản Mạo Hiểm tự truyện, mang tới vương quốc bán, có thể kiếm không ít kim tệ.

- Ý kiến hay, đội trưởng viết đi, ha ha ha.

Kha Đa Lạp nói đùa.

Mậu Đạt ngáp một cái, khoát tay áo nói:

- Chữ ta biết không đủ, quên chuyện này đi.

- Được rồi, không chơi nữa, ai xuống nước cùng ta bắt cá.

Hắn giơ tay vỗ.

Không có hải đảo phụ cận, để đề phòng một phần vạn, vẫn nên tự lực cánh sinh mới được, miễn cho hao hết toàn bộ khí lực, vậy thì chỉ có thể chết đói.

- Chậc, kỹ năng bơi của ta không tốt, ta thì không đi được.

Kha Đa Lạp rụt cổ một cái, lui lại hai bước núp ở phía sau thuyền.

- Không có tiền đồ!!

Đại Tề bĩu môi.

Hắn đứng lên nói:

- Đội trưởng, ta đi với ngươi.

Mậu Đạt đỉnh đạc nói:

- Đi, cột chặt dây, chúng ta xuống biển.

Chẳng mấy chốc, hai người buộc dây thừng quanh eo, nhảy xuống biển bắt đầu lặn bắt cá.

Bên trong cung điện thuộc tầng tám khu Trung Ương, Mục Lương đang bận rộn ở phòng làm việc. Còn bên ngoài phòng làm việc, Ba Phù đang dựa vào vách tường, trên tay cầm một quyển sách chăm chú đọc.

- Ba Phù, thay cho ta chén trà.

Âm thanh lạnh nhạt của Mục Lương truyền ra đến.

- Vâng, đại nhân!!

Ba Phù chạy chậm tới phòng bếp, động tác thuần thục pha một chén trà Sinh Mệnh cao cấp nhất.

Ken két…

Cô bé đẩy cửa phòng làm việc, đặt chén trà nóng lên bàn làm việc.

Mục Lương đang chế tác trang bị mới cho Bộ Đội U Linh, chuẩn bị hoàn thành trong hôm nay.

Có hai loại trang bị mới, loại thứ nhất là khôi giáp U Linh bản cải tiến lần thứ hai, còn loại thứ hai là vũ khí. Sau khi Kỳ Nhông Chín Màu tiến hóa đến cấp chín, vảy trên người nó rất thích hợp để chế tạo ra linh khí cao cấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận