Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 911: Thành Bắc Hải



Về phần sau khi Hội nghị Thánh Địa kết thúc, bọn họ muốn quay về Ốc Đảo hay vẫn tiếp tục lưu lại, vậy phải xem thành Huyền Vũ có đủ sức hấp dẫn bọn họ hay không.

- Cám ơn.

Đại trưởng lão cảm kích nói. Bối Nhĩ Liên ngước mắt lên hỏi:

- Hồ Tiên các hạ, khi nào thì đến thành Bắc Hải?

- Theo dự kiến của ta, chúng ta sẽ tới đó lúc ba giờ chiều.

Hồ Tiên thuận miệng lên tiếng.

Tam trưởng lão thầm kêu lên sợ hãi, tốc độ đi tới của Tiểu Huyền Vũ thật sự quá nhanh, từ thành Ngự Thổ đến thành Bắc Hải chỉ dùng tám ngày.

Bối Nhĩ Liên chậm rãi nói:

- Chờ đến Thành Bắc Hải, ta muốn đi gặp Bố Vi Nhân một lần.

Bố Vi Nhân, chính là thành chủ Thành Bắc Hải, cường giả cấp tám đỉnh.

Cô ta có được năng lực thức tỉnh đặc thù, có được năng lực tự lành siêu cường, còn có được năng lực chữa khỏi bệnh cho người khác, có thể làm cho người ta mọc lại tay chân đã bị gãy.

Thậm chí có thể làm cho người gần chết sống lâu thêm một đoạn thời gian.

Bối Nhĩ Liên có quen biết với Bố Vi Nhân, từng vì vấn đề tiếp tế tiếp viện với Ốc Đảo, mà làm giao dịch với cô ta một vài lần.

- Bố Vi Nhân, thành chủ Thành Bắc Hải?

Hồ Tiên kinh ngạc hỏi.

Bối Nhĩ Liên gật đầu, giải thích:

- Thành Bắc Hải ở gần thành Huyền Vũ nhất, ta cũng muốn thông báo cho cô ấy chuyện về hội nghị.

Hồ Tiên buông tay, tỏ vẻ không can thiệp.

- Các ngươi làm việc đi, ta còn có chuyện, ta đi trước.

Cô khoát tay, cũng không quay đầu lại đã bước lên thùng xe. Lợn Tám Răng Nanh kêu lên một tiếng, kéo thùng xe chạy như bay rời đi.

Hơn nửa giờ sau.

Hồ Tiên trở lại khu Trung Ương, lập tức đi về phía cung điện.

Trong thư phòng, Mục Lương đã hoàn thành bản vẽ thiết kế đầu tiên cho phòng hội nghị, anh đang chuẩn bị hoàn thiện hơn một chút. Nguyệt Thấm Lan bắt chéo hai chân xuống, cô cũng đang vùi đầu nhìn một cái gì đó.

Mục Lương buông bản thiết kế xuống, nghiêng đầu ôn hòa hỏi:

- Chưa xem xong sao?

- Rất nhanh sẽ xong.

Nguyệt Thấm Lan đáp lời anh, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.

Trang giấy cô đang cầm trong tay chính là bản kế hoạch về yến tiệc cho Hội nghị Thánh Địa do Mục Lương tự mình viết ra.

Nội dung của trang giấy này, đề cập tới vấn đề thực đơn, vấn đề an ninh, vấn đề nguồn nước, kể cả về vấn đề phương tiện giao thông của thánh yến cũng được anh viết ra chi tiết, vô cùng tỉ mỉ. Lại một lát sau, Nguyệt Thấm Lan mới buông kế hoạch ra, bắt đầu suy nghĩ nội dung mình vừa xem.

- Còn thời gian hai tháng, chuyện Thánh yến cứ từ từ mà làm, đừng vội.

Mục Lương dịu dàng nói.

Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cô thanh nhã nói:

- Tuy rằng còn tận hai tháng, nhưng có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị.

Cô thật sự coi trọng Thánh yến, đó là một lần cơ hội tuyệt vời để tuyên truyền thành Huyền Vũ Mục tới các thành chủ khác. Mục Lương nhéo nhéo bàn tay Nguyệt Thấm Lan, ôn hòa nói:

- Chỗ nào không hiểu, có thể hỏi ta.

- Ta hiểu.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.

Cộc cộc cộc…

- Ta vào được không?

Tiếng đập cửa vang lên, âm thanh Hồ Tiên vào trong phòng.

Két két...

Không đợi Mục Lương trả lời, cửa thư phòng đã bị đẩy ra, cô gái tai hồ ly từng bước uyển chuyển đi đến.

- Đã xong việc rồi sao?

Mục Lương cười hỏi.

- Chưa đâu, chỉ là có chút chuyện cần nói với ngươi.

Hồ Tiên khẽ rung đuôi hồ ly, ngồi ở bên cạnh Mục Lương.

Anh tò mò hỏi:

- Chuyện gì?

Hồ Tiên nhìn thiết kế trên mặt bàn, kiều mị nói:

- Ốc Đảo bên kia muốn lưu lại một nửa nhân viên ở tạm trong thành Huyền Vũ, nói là vì tiết kiệm không gian, để có thể tiếp thu được nhiều người hơn.

Mục Lương chậm rãi nói:

- Có thể, sắp xếp cho mấy người đó ở ngoại thành đi.

- Ta chỉ biết ngươi sẽ đồng ý, cho nên đã đồng ý với bọn họ rồi.

Hồ Tiên cười xinh như tranh vẽ.

- Chút chuyện nhỏ đó, ngươi làm chủ là được.

Mục Lương không thèm để ý cười cười.

- Đúng rồi, Tam trưởng lão Ốc Đảo hình như có quen biết với thành chủ Thành Bắc Hải, còn nói buổi chiều muốn đi gặp cô ta một lần.

Hồ Tiên thuận miệng nói một câu.

Cô cho rằng tin tức này có lẽ hữu dụng với Mục Lương.

- Như vậy sao...?

Mục Lương hơi nhăn mày, tự hỏi điều gì đó.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã đề nghị:

- Nếu như vậy, chúng ta cũng phái người cùng đi, tiện thể bàn chuyện giao dịch luôn.

- Ngày mai sẽ rời đi, còn có rất nhiều chuyện chưa chuẩn bị xong, ta sợ mình đi không được.

Hồ Tiên dang hai tay ra, trên mặt cô lộ ra vẻ lực bất tòng tâm.

- Ta đi cũng được.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói.

…………

Tại nơi tiếp giáp đất liền với Vùng Nước Mặn, có những khối đá thật lớn. Những khối đá khổng lồ xếp cùng một chỗ với nhau, chỗ cao nhất có còn cao tới hơn bốn mươi mét.

Mấy khối đá lớn này xa hơn vạn mét so với đất liền, hơn nữa, nước mặn ở nơi đây luôn luôn gợn sóng, chưa bao giờ bình lặng lại.

Phần khối đá khổng lồ lộ ra trên mặt nước, được bao phủ bởi những viên đá nhỏ hơn, lại khéo léo tạo nên một bức tường thành bằng đá cao khoảng sáu, bảy mét.

Bên trong tường thành, là một tòa kiến trúc được xây dựng hoàn toàn bằng đá.

Nơi này, được xưng là Thành Hy Vọng Thành Bắc Hải.

Rầm rầm…

Trên mặt nước cách không xa thành Bắc Hải, có một con thuyền bằng gỗ dài khoảng chừng hai mươi mét, đang chậm rãi tiến về phía trước. Lúc này, mặt nước cũng không yên ả, gió thổi sóng cuốn, thuyền gỗ vì thế mà cứ lắc lư không chừng.

Trên thuyền gỗ, có sáu người đàn ông, bọn họ chính là những thương nhân bình thường hay đi lại trên biển khơi.

Công tác chủ yếu của bọn họ là chuyên chở nước ngọt đến đây, sau đó giao dịch hàng hóa với thành Bắc Hải, sau đó mua trở về, và tăng giá bán ra ra ngoài, kiếm một chút lợi nhuận nhờ giá cả chênh lệch.

Thành Bắc Hải được xây dựng ở giữa Vùng Nước Mặn, tài nguyên nước ngọt vô cùng thiếu thốn, chỉ có thể mua nước ngọt từ những thương nhân này để sử dụng.

- Thuyền trưởng, ta đã nhìn thấy thành Bắc Hải.

Trên chiếc thuyền đang lay động kịch liệt, người đàn ông đưa tay vịn vào vòng bảo hộ, ngón tay chỉ về phía trước, hô lớn

- Cuối cùng, cũng tới rồi.

Thuyền trưởng có gương mặt khoảng chừng bốn mươi tuổi phun ra một hơi thở dài.

Có thể nhìn thấy thành Bắc Hải, có ý nghĩa là lần buôn bán này của bọn họ đã thành công được một nửa.

- Thuyền trưởng, sóng nước có chút lớn.

Thân thể thuyền viên loạng choạng theo thuyền gỗ, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững được. Sắc mặt thuyền trưởng ngưng trọng, hét lớn:

- Cẩn thận một chút đi. Bảo vệ nước ngọt.

- Vâng!

Thuyền viên bình tĩnh trả lời, tất cả đều giữ chặt dây thừng, cố định lớp da thú trên boong tàu. Ở bên dưới lớp da thú, hoàn toàn là nước ngọt.

Thuyền không lớn, hơn nữa, lại có một nửa không gian đều dùng để chứa nước ngọt.

Khoang thuyền hoàn toàn được làm từ gỗ, sau khi dùng một loại tài liệu đặc thù quét qua, những lớp gỗ này đã có được tác dụng chống thấm nước. Trên khoang thuyền lại dùng da thú bọc lại, tránh cho nước mặt cuộn trào lên sao đó rơi vào nước ngọt bên trong.

Thuyền viên gắt gao giữ chặt dây thừng, nhưng vẫn có nước ngọt sóng sánh ra bên ngoài, tràn ra bên ngoài boong tàu.

- Đáng giận, lại lãng phí nhiều nước như vậy.

Thuyền trưởng thầm mắng một tiếng, vội vàng nhặt lấy mái chèo thật lớn, muốn tự tay chèo một chút để thuyền gỗ thật nhanh tới gần thành Bắc Hải

Hắn là thức tỉnh giả cấp năm, chỉ dựa vào một mình hắn cũng có thể đẩy nhanh tốc độ của thuyền gỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận