Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1157: Đến Cùng Thì Hải Đảo Này Rộng Bao Nhiêu Vậy?



- Bỉ khâu...

Kim Bỉ Khâu chớp chớp đôi mắt thú, nhưng nó không có chút ý tứ muốn rời khỏi, ngược lại còn vẫy cánh tới gần anh.

- Không muốn rời đi?

Mục Lương nhướng mày, anh cảm thấy ngoài ý muốn.

Kim Bỉ Khâu xoay quanh anh, nó không muốn rời đi.

Mục Lương dở khóc dở cười, nó muốn ở lại đây sao?

- Bỉ khâu...

Kim Bỉ Khâu lắc lư sau đó đáp trên bàn công tác, cụp cánh nhắm mắt lại.

- Này…?

Mục Lương ngạc nhiên. Con hung thú nhỏ này có chút quen thuộc.

Một lát sau, bên tai anh truyền đến tiếng ngáy.

- Cô lỗ cô lỗ Cô lỗ cô lỗ...

- Vậy mà nó còn ngáy ngủ.

Mục Lương cảm thấy có chút tức cười.

Năm ngón tay anh mở ra, Kim Bỉ Khâu bay lên không trung, tới bên cạnh ghế da thú, tới một vị trí thoải mái dành cho nó. Sau đó anh tiếp tục xử lý công việc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên.

Đã nhiều ngày qua, thành Huyền Vũ đều được bao trùm bởi ánh sáng của lĩnh vực Sinh Mệnh, ánh trăng màu máu dần dần bị người ta bỏ qua.

Mục Lương đứng thẳng duỗi lưng, anh cất bước rời khỏi thư phòng, chuẩn bị đi kiểm tra xem công tác tiến hành nghi thức duyệt binh.

- Bỉ e..

Kim Bỉ Khâu cảm nhận được điều gì, nó vội vàng mở hai mắt, vỗ cánh bay lên đuổi theo Mục Lương.

Mục Lương liếc mắt nhìn nó một cái, nhưng không xua đuổi nó.

Anh ra khỏi cung điện, nhìn về phương hướng Đại Hội Trường ở phía xa Nội thành, lần nghi thức duyệt binh này, được tiến hành ở quảng trường phía trước Đại Hội Trường.

Quảng trường cũng đủ lớn, có thể chứa đủ dân chúng trong Nội thành và Ngoại thành.

Lúc này, Thành Phòng Quân đang tuần tra chung quanh Đại Hội Trường tránh cho lúc tập luyện lại bị dân chúng trong thành tới gần.

- Thùng thùng đông…

Tiếng chuông du dương vang lên, tổng cộng vang sáu lần, khoảng cách tới thời khắc diễn ra nghi thức duyệt binh chỉ còn ba tiếng nữa. Mục Lương bay lên trời, bay về hướng Đại Hội Trường.

Kim Bỉ Khâu ra sức vỗ cánh, nhưng vẫn không đuổi kịp thân ảnh Mục Lương. Cuối cùng, anh vẫn phải ra tay, mới để cho nó bay tới đại hội đường cùng anh.

Mục Lương từ trên trời giáng xuống, dừng ở trên quảng trường. Anh nhìn thấy đám người Nguyệt Phi Nhan đang tiến hành lần tập luyện cuối cùng.

Du du du… Trên không trung, Ưng Lửa xoay quanh một vòng, rồi rơi xuống quảng trường.

Ưng Lửa nằm úp sấp xuống, Cầm Vũ mang theo Thành Phòng Quân tham gia nghi lễ duyệt binh lần này, chỉnh tề bước xuống từ sau lưng Ưng Lửa.

- Tất cả mọi người xếp thành hàng, hiện tại chúng ta tiến hành lần tập luyện đầu tiên.

Cầm Vũ cất lên âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng.

- Vâng!

Nhóm Thành Phòng Quân cùng hô lớn.

Mục Lương đã đến, nhưng sự xuất hiện của anh cũng không làm ảnh hưởng tới tiến độ tập luyện, ngược lại còn khiến cho binh sĩ đều tỏ ra nhiệt tình hơn bình thường, họ đều muốn thể hiện mình trước mặt thành chủ đại nhân.

………..

Bạch Sương lạnh mặt, phiền muộn lẩm bẩm:

- Đến cùng thì hải đảo này rộng bao nhiêu vậy?

Cô đi từ lúc tối cho đến rạng sáng mà vẫn không thấy tòa kiến trúc mới nào.

Bạch Sương ngẩng đầu, đôi mắt vàng tím xinh đẹp ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt xẹt qua từng cây đại thụ to lớn.

- Cây trên hải đảo này nhiều thật đấy.

Cô khẽ thì thầm một tiếng, nhớ tới vương quốc Hải Đinh cũng có nhiều cây như vậy.

- Không biết Kim Bỉ Khâu đi đâu nữa, thật là khiến người ta không bớt lo lắng.

Bạch Sương càng đi càng cảm thấy buồn bực.

Lộc cộc lộc cộc ~~~

Đột nhiên, sau lưng cô truyền đến âm thanh càng ngày càng gần.

Bạch Sương lập tức trở nên khẩn trương, cô vội vàng tránh sang ven đường rồi linh hoạt leo lên cây, ẩn núp giữa cành lá.

Tiếng động càng ngày càng gần, hoá ra là một chiếc xe ngựa đang chạy từ Phố Buôn Bán về Nội thành.

Vài con Lợn Tám Răng Nanh lôi kéo xe ngựa lao vùn vụt trên đường chính.

Trên cây, đôi mắt đẹp của cô gái tóc tím sáng lên, ánh sáng chợt lóe, cô hơi cúi người xuống, nhìn chằm chằm xe ngựa đang đi tới gần.

Ngay lúc Lợn Tám Răng Nanh lôi kéo xe ngựa đi ngang qua thì cô gái tóc tím lập tức thả mình nhảy xuống.

Cô nhanh nhẹn nắm lấy thành sau của xe ngựa, nửa treo người trên vách toa xe.

- Lộc cộc lộc cộc...

Trên xe không có ai phát giác, người lái xe chuyên tâm điều khiển xe ngựa vẫn không hề hay biết gì.

Bạch Sương thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngón chân giẫm lên mép ngoài xe ngựa, có điểm tựa khiến cô có thể đứng thoải mái hơn chút.

- Nếu cha biết được thì sẽ cằn nhằn ta không có bộ dáng của một công chúa.

Cô tự chế giễu mình một câu.

Bạch Sương chớp mắt vài cái, cuộc trò chuyện trong toa xe hấp dẫn sự chú ý của nàng.

- Lúc chúng ta đến Nội thành thì nghi thức duyệt binh chắc sắp bắt đầu rồi.

Đây là một giọng nam, nghe chỉ mới có mười tám, mười chín tuổi.

- Không có nhanh như vậy đâu, trên báo nói nghi thức duyệt binh bắt đầu lúc chín giờ, chúng ta tám giờ có thể đến Nội thành, cho nên vẫn còn một tiếng nữa mới bắt đầu.

Một giọng nam khác vang lên.

Bạch Sương tập trung nghiêng tai lắng nghe, nghi thức duyệt binh là cái gì?

- Nghe nói thành chủ đại nhân sẽ có mặt ở hiện trường, chỉ mới nghĩ tới thôi mà ta đã rất kích động rồi.

- Hôm nay, ta chủ yếu đến xem thành chủ đại nhân, nếu có thể thì ta muốn sinh con cho ngài ấy!

- Ta sợ là ngươi còn chưa tỉnh ngủ, còn lâu thành chủ đại nhân mới để mắt tới người như ngươi.

-......

Sau đó trong xe truyền ra tiếng tranh chấp.

Ở ngoài thùng xe, đôi mắt đẹp của Bạch Sương sáng lên, cô có thể gặp được thành chủ ở nghi thức duyệt binh!

Đối với màn cãi vả phía sau thì cô lựa chọn không để ý đến.

Cũng không lâu lắm, trong xe an tĩnh lại.

- Sắp tới Nội Thành rồi.

Tiếng của người lái xe vang lên.

- Cuối cùng cũng tới nơi.

Trong xe, hai nam thành dân Ngoại Thành đều trở nên hưng phấn.

Cô gái tóc tím nghe vậy nhón chân lên, ló đầu ra nóc thùng xe, sau đó nhìn thấy ở phía xa xa là bức tường thành cao ngất ngưởng.

Xe ngựa tiếp tục chạy tới trước, khi càng ngày càng tới gần Nội Thành thì cô gái tóc tím mới phát hiện trên tường thành và cổng chính đều có Thành Phòng Quân đi tuần tra.

- Nguy rồi, nếu ta cứ thế này mà đi vào thì sẽ bị phát hiện mất!!

Tròng mắt của Bạch Sương co rụt lại.

Thử nghĩ mà xem, tỉ lệ một người treo ở phía sau xe ngựa mà không bị phát hiện sẽ là bao nhiêu?

Đầu óc của cô gái tóc tím lập tức vận chuyển cực nhanh, nghĩ tới nghĩ lui, nếu cô muốn tránh thoát ánh mắt của Thành Phòng Quân và không bị người khác phát hiện thì chỉ có thể trốn ở gầm xe.

- Hết cách rồi, chỉ còn biện pháp này thôi.

Bạch Sương thở dài, nếu cô có Ma Dược Ẩn Thân thì tốt biết mấy.

Cô chậm rãi di động cơ thể rồi khéo léo xoay người.

May mắn là phần khung gầm của xe ngựa tương đối cao, hơn nữa cô đã từng tham gia khóa huấn luyện cưỡi ngựa cho nên có thể treo người ở phía dưới gầm xe một cách thuận lợi.

Xe ngựa dừng trước cửa ra vào Nội thành, sau khi Thành Phòng Quân tiến hành kiểm tra theo thông lệ thì nhanh chóng cho xe đi qua.

Xe ngựa lái vào Nội thành, chạy băng băng trên đường chính Nội thành.

Dưới gầm xe, cô gái tóc tím do dự một chút, cuối cùng lựa chọn buông tay ra.

Cô rời khỏi toa xe, lăn người trên mặt đất hai vòng rồi nhẹ nhàng chui ra ở giữa bánh trước và bánh sau xe.

Bạch Sương vội vàng đứng lên, đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận