Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 674: Hư Qủy Cấp 7

Bên trong thành Sơn, bên giếng thánh.

Cầm Vũ lại giết chết một lớp Hư Quỷ nữa, đang định nhân lúc trước khi làn sóng Hư Quỷ tiếp theo đến, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

- A, Thành chủ, cứu mạng.

Cách đó không xa quảng trường truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Ánh mắt màu xanh của Cầm Vũ lóe lên nhưng cô không hề đứng dậy rời khỏi giếng thánh, cô phải trấn thủ ở nơi này, một giây cũng không thể rời khỏi.

Trong thành thỉnh thoảng sẽ vang lên những tiếng kêu thảm thiết, mỗi một tiếng đều đại biểu cho việc đã có một người chết đi.

Cô nhìn những xác chết đầy đất trên quảng trường, đáy mắt toát lên vẻ bi thống.

Trong lòng cô tự trách, nhưng nếu không có đánh xuyên qua giếng thánh, có phải sẽ không xảy ra việc này hay không?

- Chết quá nhiều người rồi.

Giọng của Cầm Vũ khàn khàn, tiếp theo cô nên làm gì đây?

Cô nhắm mắt lại, vì có thể ngăn cản bọn chúng tốt hơn, phải dành thời gian khôi phục thể lực mới được ~

Gào gào gào.

Một lát sau, tiếng kêu của bọn nó lại truyền ra từ trong thánh giếng lần nữa.

- Nhanh như vậy?

Cầm Vũ mở mắt ra, bên trong đôi mắt màu xanh hiện lên một tia chớp điện.

Cô xoay người đứng lên, quanh người đều là tia sấm sét màu xanh.

Cô nhìn về hướng đáy giếng, Hư Quỷ xấu xí dọc theo vách giếng nhanh chóng leo lên phía trên.

Cầm Vũ không nói hai lời, đánh một quyền chính xác xuống giếng thánh, tia điện sáng màu xanh tràn ngập toàn bộ thánh giếng, giết chết một con.

Không chờ cô lấy hơi, lại có một nhóm Hư Quỷ xuất hiện.

- Tần suất xuất hiện tăng nhanh đấy.

Lòng Cầm Vũ trầm xuống, nàng càng cảm thấy mình đã quá mệt rồi, cô cắn răng vung quyền, giết từng đợt sóng Hư Quỷ.

Lúc này, cô đang hy vọng dường nào sẽ có người đến giúp đỡ làm được gì đó.

Đại An Ti đi mời người bên ngoài, những hộ vệ khác thì kẹt trong thành, không ai có thể giúp cô.

Oanh!!

Một tiếng vang thật lớn, điện quang màu xanh giết chết một con thành thịt nát.

Trên vách giếng thánh đều bị máu thịt Hư Quỷ nhuộm thành màu đen, bị ánh sáng xanh bao phủ.

Gào gào gào.

Tiếng kêu của Hư Quỷ truyền ra lần nữa, cơ thể Cầm Vũ lảo đảo một cái, cắn răng kiên trì.

Rầm ~~

Thành Sơn chấn động một cái, phía dưới giếng thánh xuất hiện Hư Quỷ vô cùng sợ hãi, khí thế nó tản mát ra làm cho sắc mặt Cầm Vũ đại biến.

Gào gào gào.

Tiếng kêu của bọn chúng tà ác truyền ra, từ âm thanh là có thể phân biệt ra được, tiếp theo sẽ xuất hiện một con rất không bình thường.

Cầm Vũ không dám khinh thường, giơ tay lên đánh chuẩn xác một quyền xuống giếng thánh, điện quang màu xanh tràn ngập khắp giếng thánh, Hư Quỷ có thực lực hơi thấp đều đã bị giết hết.

Nhưng có một con Hư Quỷ có bốn cái tay và bốn cái chân rất dài, gắng gượng chống đỡ công kích của Cầm Vũ, chui ra bên ngoài giếng thánh.

- Hư Quỷ cấp bảy!

Đôi mắt màu xanh của Cầm Vũ mạnh mẽ co rút lại.

Nếu như cô còn một nửa thể lực, cho dù lúc này đối mắt với Hư Quỷ cấp bảy cũng không sợ, nhưng bây giờ thể lực đã không còn một phần mười, phải làm thế nào ngăn cản đây?

Gào gào gào.

Nó nhào tới hướng Cầm Vũ, há ra cái miệng to như chậu máu cắn về phía cổ của cô.

- Cút.

Thân thể Cầm Vũ lùi về phía sau, nàng bị ép rời khỏi giếng thánh.

Cô giơ tay lên nắm chặt, tia chớp màu xanh ngưng tụ ở lòng bàn tay, điện quang ngưng tụ thành một trường mâu màu xanh.

- Chết đi.

Cầm Vũ vung ra trường mâu, bắn về phía Hư Quỷ cấp bảy.

Gào gào gào.

Nhưng nó rất nhanh tránh thoát, tốc độ cực nhanh nhào tới hướng cô, móng vuốt chụp vào đầu cô.

- Đáng ghét.

Sắc mặt của Cầm Vũ thay đổi, chật vật tránh thoát khỏi công kích của Hư Quỷ cấp bảy.

Một người một Hư Quỷ đang chiến đấu ở bên giếng thánh. Điện quang màu xanh nện xuống khiến cho những thi thể trên mặt đất biến thành bột mịn.

Gào gào gào.

Tiếng kêu càng làm cho Cầm Vũ tuyệt vọng với chuyện xảy ra, giếng thánh lại mới có Hư Quỷ xuất hiện, bọn chúng không ngừng bò ra ngoài giếng thánh, đánh tới chung quanh đường phố.

Trong khoảng thời gian ngắn, số lượng Hư Quỷ chạy ra ngoài đã vượt qua 200 con.

Chỉ chốc lát sau, tiếng kêu thảm thiết trong thành càng trở nên nhiều hơn.

- Tại sao Hư Quỷ càng ngày càng nhiều vậy?

- Thành chủ, nhanh cứu lấy chúng ta!!

- Cứu mạng, ta không muốn chết.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, hộ vệ không đỡ được một vòng tấn cống mới của bọn chúng, tử thương vô số.

Hai tròng mắt của Cầm Vũ biến đỏ, điện quang màu xanh tràn đầy quanh người.

Cô duỗi tay ngưng tụ ra hai cây trường mâu có điện quang màu xanh.

Lần này, cô không ném ra ngoài mà dùng để làm làm vũ khí, vung trường mâu tấn công về phía Hư Quỷ cấp bảy.

Gào gào gào.

Hư Quỷ nhe răng cười một tiếng, móng vuốt dài mười cen-ti-mét chụp vào Cầm Vũ.

Cầm Vũ dốc hết toàn lực ngăn cản, trường mâu điện quang màu xanh bị huy vũ ra tàn ảnh.

Lúc này, nó chạy ra khỏi giếng thánh đã đạt tới số 300.

- Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, thành Sơn sẽ bị hủy ở trong tay ta mất.

Đôi mắt Cầm Vũ đỏ ngòm.

Cô ném trường mâu trong tay trái ra ngoài, cùng lúc đó trường mâu sáng lên điện quang màu xanh, cơ thể hóa thành một đạo tàn ảnh, lao gần tới phía con cấp bảy.

Cầm Vũ thi triển năng lực, tốc độ nhanh tới mức mắt thường khó có thể nhìn được.

Hư Quỷ cấp bảy tránh né trường mâu đang bay vụt đến, nhưng lại không nghĩ rằng Cầm Vũ tới gần nó chỉ cần thời gian một hơi thở.

Chờ lúc nó kịp phản ứng lại, cây trường mâu điện quang màu xanh của Cầm Vũ đã xuyên qua đầu nó.

Rầm.

Nó mới ngã xuống đất, sinh mệnh chấm dứt.

Cầm Vũ không ngừng nghỉ một giây, xoay người sải bước trở lại bên giếng thánh, Hư Quỷ còn chưa ra khỏi giếng thánh đã bị thắt cổ bởi điện quang màu xanh.

- Khụ khụ!!

Cô ôm ngực ho khan kịch liệt, dòng máu màu xanh phụt ra.

Người chảy dòng máu màu xanh mới thật sự là người dưới nền đất.

Cô mệt mỏi ngồi dựa vào thánh giếng, những tiếng kêu thảm thiết nghe càng ngày càng nhiều, cô chỉ cảm thấy hữu tâm vô lực.

Trải qua chuyện bất ngờ vừa rồi, số lượng Hư Quỷ chạy đến đã vượt qua 400 con.

Chỉ dựa vào những hộ vệ còn lại, e là sẽ không tiêu diệt được nhiều Hư Quỷ như vậy.

- Đại An Ti, nếu ngươi có thể về sớm một chút thì tốt rồi.

Cầm Vũ tuyệt vọng thở dài, đôi mắt khôi phục thành màu xanh, đồng tử ảm đạm xuống.

Vù vù ~~

Trong trời đêm, Hi Bối Kỳ đập cánh, đôi mắt màu đỏ ngòm có thể thấy rõ hoàn cảnh bóng đêm.

- Đội trưởng, Hư Quỷ có hình dạng thế nào?

Tạp Y Nhi hỏi với sắc mặt lo lắng.

Khi cô ấy biết được là phải đi thành Sơn, điều tra tình hình của Hư Quỷ, cả người lập tức không tốt.

- Ta không biết, chờ một lát nữa đi tới thành Sơn mới biết được.

Hi Bối Kỳ hồn nhiên lắc đầu.

- Đội trưởng Nguyệt, ngươi cũng không biết sao?

Tạp Y Nhi nhìn về phía Nguyệt Phi Nhan.

- Hư Quỷ không chỉ có một loại hình dáng, ta chỉ biết có một loại Hư Quỷ thông thường, ngoại hình nó giống người, nhưng vóc người thì hoàn toàn khác nhau.

Nguyệt Phi Nhan thanh thúy nói.

- Như vậy.

Tạp Y Nhi cắn môi dưới, nhất thời càng lo lắng hơn.

- Ta không sợ Hư Quỷ, nếu như gặp một con thì ta sẽ phóng ra một quyền.

Hạ Hạ đưa tay nắm tay, làm cho bắp thịt trên cánh tay lộ ra.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm mặt hạ lệnh:

- Nghe theo chỉ huy, gặp phải Hư Quỷ thì không được hành động một mình.

- Vâng.

Hạ Hạ vội vã cung kính đáp.

- Đến rồi.

Hi Bối Kỳ khẽ kêu một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận