Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1596: Rạp Chiếu Phim Ở Dị Giới

- Đây là lần đầu tiên ta quay phim điện ảnh, sao có thể không khẩn trương cho được.

Nguyệt Thấm Di cười khổ một tiếng.

Mười mấy ngày qua, có thể nói là cô đã làm việc liên tục không nghỉ, từ sáng sớm cho đến tối khuya vẫn đang đóng phim, mỗi ngày dậy sớm ngủ trễ mới quay xong.

- Yên tâm đi, Tuyết Cơ đã nói tốt, chắc sẽ không tệ đâu.

Nguyệt Thấm Lan vỗ tay của chị gái.

- Hi vọng là vậy…

Trong mắt của Nguyệt Thấm Di lộ vẻ ưu sầu, trong lòng vừa chờ mong vừa khẩn trương.

Không lâu sau, xe thú lái vào cổng số một Tiểu Thành, chạy thẳng đến trung tâm khu Buôn Bán, Rạp Chiếu Phim được xây ở chỗ này.

Nguyệt Thấm Lan nhìn qua cửa sổ xe, hai bên con đường rộng lớn trồng đầy cây xanh um, tươi tốt trông rất mát mắt, quay đầu ưu nhã nói:

- Mục Lương, nơi này đã hoàn thành trang trí một phần năm rồi, có thể mở cửa thành không?

Tiểu Thành rất lớn, nửa tháng hoàn thành trang trí tất cả là chuyện không thể nào, nhưng hoàn thành trang trí một phần năm cũng đủ để dân chúng vào ở.

- Bên khu Buôn Bán thì sao?

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy trả lời:

- Khu Buôn Bán sắp trang trí xong rồi, hôm nay sẽ kết thúc, ngày mai chỉ cần chở hàng hóa tới đây là có thể chính thức kinh doanh.

Trong lúc Bối Vi Nhân phân chia công việc thì trọng điểm đều đặt vào khu Buôn Bán ở trung tâm Tiểu Thành, dù sao thì đây là nơi kiếm tinh thạch ma thú quan trọng nhất.

- Vậy à….!

Ánh mắt của Mục Lương loé lên, trầm tư một chút.

Anh ngước mắt nói:

- Ba ngày sau mở cổng Tiểu Thành.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan sáng lên, gật đầu đáp:

- Tối nay ta sẽ đi sắp xếp.

- Hội đấu giá cũng sẽ bắt đầu vào bảy ngày sau.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng nhắc nhở.

- Đúng vậy, trong khoảng thời gian này mọi người sẽ rất bận rộn.

Mục Lương nói với giọng rõ ràng.

- Bận bịu một chút cũng không sao, có thể kiếm tinh thạch thì tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã vén tóc ở thái dương ra sau tai.

- Đương nhiên, nếu không toi công chúng ta bận rộn một hồi lâu.

Khóe môi của Mục Lương hơi nhếch lên, có chút chờ mong hội đấu giá bắt đầu.

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cuối tầm mắt là từng hàng trụ sở tạm thời.

- Thẻ căn cước đã làm xong chưa?

Anh thuận miệng hỏi.

- Ừ, đã phát xong rồi.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu.

Hai ngày trước, dân chúng ở Tiểu Thành đều lấy được thẻ căn cước mà thành Huyền Vũ làm cho bọn họ.

Mới đầu dân chúng đều không xem trọng thứ này, nhưng sau khi nghe nói phải có thẻ căn cước mới được chia phòng thì mọi người lại xem nó như trân bảo cất kỹ, chỉ sợ làm mất.

Mười mấy ngày qua, bọn hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm những ngôi nhà được sửa chữa và trang trí, ai nấy đều nóng lòng dọn vào ở.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Vậy thì ngày mai bắt đầu chia phòng đi, để cho bọn hắn vào ở trước, phần còn lại thì thợ sửa chữa có thể làm thong thả một chút.

- Ta cũng có dự định như vậy, vốn dĩ ta định thương lượng với ngươi trong đêm nay, không ngờ bây giờ đã có quyết định rồi.

Nguyệt Thấm Lan cười một tiếng.

Mục Lương không khỏi cười nói:

- Cái này gọi là tâm hữu linh tê.

- Ngươi lại nói lời kỳ quái rồi.

Nguyệt Thấm Lan giận liếc anh một cái.

Mục Lương mỉm cười không có giải thích, bởi vì bọn họ đã tới nơi.

- Đại nhân, đã đến Rạp Chiếu Phim rồi.

Ở ngoài thùng xe vang lên giọng nói của Vệ Ấu Lan.

- Xuống xe thôi.

Mục Lương đứng dậy nói một câu.

Những người khác theo sau và bước xuống xe, có thể nhìn thấy Rạp Chiếu Phim chiếm diện tích cực lớn ở bên trái.

Rạp Chiếu Phim rất lớn, nằm ở giữa trung tâm khu Buôn Bán, cách đó hai, ba trăm mét chính là Trung tâm Huyền Vũ.

Rạp Chiếu Phim có kiến trúc hình chữ nhật, mọi việc có ba tầng, mỗi tầng cao sáu mét, tổng cộng là mười tám mét.

Tường ngoài là một tầng lưu ly bóng loáng, nhân viên bán hàng đang loay hoay viết cái gì ở trên đó.

- Lớn quá đi! Còn lớn hơn cả Viện Ca Kịch ở Phố Buôn Bán nữa!

Mễ Nặc ngẩng đầu lên, đôi môi hồng mở lớn.

- Lớn một chút mới tốt, như vậy mới có thể bán được nhiều vé.

Mục Lương nói với giọng rõ ràng.

Rạp Chiếu Phim có mười hai sảnh, mỗi sảnh đều có thể chứa hai, ba trăm người cùng một lúc, chỉ cần phim hay thì có thể thu tinh thạch ma thú đếm mỏi tay.

Phải biết rằng, đám người tại mảnh đại lục này vô cùng thiếu thốn thứ để giải trí và giết thời gian.

Nếu phim điện ảnh thành công thì tuyệt đối sẽ có vô số người tôn sùng và theo đuổi, điều này có thể thấy được từ sự yêu thích của Nguyệt Thấm Lan và các cô gái khác đối với phim điện ảnh.

Mục Lương quyết định quay phim điện ảnh vì nhìn trúng nó giúp tiết kiệm sức lực mà còn có thể kiếm tinh thạch ma thú liên tục.

Hắn còn phải dựa vào điện ảnh chế tạo ra người phát ngôn cho thành Huyền Vũ, lợi dụng hiệu ứng minh tinh kiếm nhiều tinh thạch ma thú hơn nữa.

- Đi vào thôi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã kéo tay của Mục Lương.

Nguyệt Thấm Di mấp máy môi đỏ, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm lấy nhau của em gái và Mục Lương, đáy mắt thoáng qua một tia ảm đạm.

- Chị, ngươi còn chờ cái gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan quay đầu hỏi một câu.

- Tới ngay.

Nguyệt Thấm Di lấy lại tinh thần, thu lại sự u sầu trong lòng, vội vàng đi theo.

Đoàn người đi vào Rạp Chiếu Phim, lầu một là sảnh bán vé và cửa soát vé, còn có quầy hàng bán đồ uống và ăn vặt.

- Thành chủ đại nhân, các ngươi đã tới rồi.

Tuyết Cơ hào hứng chạy tới, nàng đã đợi mọi người cả buổi sáng.

Bộ phim này cô làm đạo diễn lần đầu tiên sẽ được chiếu trong hôm nay, tự nhiên là cô muốn đi theo quan sát toàn bộ hành trình, như vậy có thể nhanh chóng ứng đối tình huống xảy ra đột ngột.

Mục Lương bình tĩnh hỏi:

- Chuẩn bị xong rồi à?

- Đương nhiên, có thể chiếu phim bất cứ lúc nào.

Tuyết Cơ hưng phấn gật đầu lia lịa.

- Ta rất chờ mong.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Hy vọng sẽ không khiến cho đại nhân thất vọng.

Đôi mắt đẹp của Tuyết Cơ tỏa sáng, bởi vì câu nói của Mục Lương mà đáy lòng càng căng thẳng hơn.

- Vậy thì chúng ta mau vào xem thôi.

Mễ Nặc nắm lấy tay của anh, đôi mắt màu lam lóe sáng, không chờ đợi được nữa.

- Mời mọi người đi theo ta.

Tuyết Cơ đưa tay ra hiệu, cất bước đi tới cửa soát vé.

Rạp Chiếu Phim còn chưa chính thức kinh doanh, nhân viên bán hàng vẫn còn đang huấn luyện, cho nên Bách Biến Ma Nữ đích thân dẫn đường.

Đoàn người xuyên qua cửa soát vé, đi lên cầu thang tới tầng hai, lọt vào trong tầm mắt là một hành lang chữ thập rộng ba mét.

- Thật êm chân.

Mễ Nặc nhìn xuống dưới, mặt đất được trải một tấm thảm làm bằng vỏ cây đã qua xử lý, cho nên rất mềm mại.

- Cái này là để giảm bớt tiếng bước chân, tránh ảnh hưởng đến người khác khi xem phim.

Nguyệt Thấm Lan giải thích.

- Rất tốt.

Mục Lương hài lòng gật đầu.

…………

Tuyết Cơ đi tới trước và cung kính nói:

- Thành chủ đại nhân, chúng ta đi đến sảnh số một.

Lầu hai, Rạp Chiếu Phim có sáu phòng chiếu phim được đặt tên bằng các con số, sảnh số một đến sảnh số sáu, sảnh số bảy đến sảnh số mười hai ở lầu ba.

Mục Lương và những người khác đi theo Tuyết Cơ vào sảnh số một, bên trong được sắp đặt giống như rạp chiếu phim ở kiếp trước của anh, chỗ ngồi được sắp xếp theo dạng bậc thang.

- Tấm vải này dùng để làm gì vậy?

Mễ Nặc tò mò nhìn tấm vải trắng khổng lồ trước màn hình.

- Đây là màn chiếu phim.

Mục Lương ôn hòa nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận