Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1957: Thánh Thành



- Ngươi muốn cái này à?

Ly Nguyệt giơ tay tới trước.

- Ê a ~~~

Tiểu Tinh Linh vội vã đập cánh tới gần tay cô gái tóc bạc rồi ôm lấy cánh hoa kia, sau đó lại bay lên cao một lần nữa.

Ly Nguyệt quay đầu tò mò hỏi:

- Mục Lương, các cô bé muốn cánh hoa để làm gì vậy?

- Ta cũng không biết, chuyện này phải hỏi Linh Nhi.

Mục Lương nói rồi nhắm mắt lại.

Một lát sau anh mới mở mắt ra, sự kinh ngạc nơi đáy mắt còn chưa tan đi, giải thích:

- Linh Nhi nói là những Tiểu Tinh Linh này biết ủ rượu hoa, các cô ấy thu nhặt những cánh hoa này là để chưng cất rượu.

Sau khi Tiểu Tinh Linh được sinh ra thì đóa hoa dưỡng dục bọn họ sẽ nhanh chóng rụng xuống, các Tiểu Tinh Linh sẽ thu thập chúng và làm thành rượu hoa.

- Nhất định là sẽ rất uống ngon.

Trong mắt của Ly Nguyệt lộ vẻ mong đợi.

- Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy.

Khóe môi của Mục Lương hơi nhếch lên.

…….

Kênh Sương Mù, sâu trong làn sương mù mênh mông vô tận có một tòa hải đảo, nước biển xung quanh đảo khi thì cuồn cuộn ngập trời, khi thì lại bình tĩnh như mặt gương.

- Rắc... Rắc... ~~~

Hòn đảo này rất lớn, hình dạng chỉnh thể của nó giống như một cái trứng, sát biên giới được bao vây bởi núi non trùng điệp chập chùng, trung gian lõm xuống thành một hồ nước ngọt không lớn.

Lục thực trên đảo rậm rạp, khí hậu vô cùng nóng bức, nhiệt độ quanh năm đều bảo trì ở bốn mươi độ C.

Không biết là nguyên nhân gì mà sương mù trong kênh Sương Mù đều bị chặn lại cách hải đảo hơn trăm mét, không trung cũng giống như vậy, điều này làm cho tầm nhìn trên đảo rõ ràng hơn rất nhiều.

- Sa Sa Sa ~

Ở thung lũng phía tây, trong rừng cây rậm rạp, một lão đầu để ria mép hoa râm, thoạt nhìn hơn tám mươi tuổi đang vùi người vào trong bụi cây.

Lão đẩy ra cành lá trước mặt, ngó dáo dác như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lão đầu cau mày nhìn quanh bụi cây, trầm giọng nói:

- Tại sao lại không thấy nấm Đại Lệ chứ?

Nấm Đại Lệ là một loại nấm chỉ có trên hải đảo này, nó có thể dùng để làm thuốc, tác dụng là cường thân tráng thể, cường hóa kinh lạc.

Lão tìm nó đã ba ngày rồi, kết quả không tìm được dù chỉ là một cây.

- Thời gian không còn sớm, tìm không được thì cũng phải trở về thôi.

Lão đầu thở dài, nếu không quay lại thì đồ đệ sẽ lo lắng.

- Sa Sa Sa….

Đột nhiên, bụi cây cách đó không xa đột nhiên đung đưa.

Lão đầu cau mày lại, quay đầu lạnh giọng quát lên:

- Ai ở đó?

Phía sau bụi cây cách đó không xa truyền đến một giọng nói kinh ngạc:

- Giọng nói này… Hi Đức Vưu Kỳ?

Chân mày đang nhăn lại của Hi Đức Vưu Kỳ chợt giãn ra, hắn nhận ra chủ nhân của giọng nói kia, bĩu môi hô:

- Đa Mã, tại sao ngươi cũng ở đây hả?

Người bị kêu là Đa Mã trả lời:

- Câu này chắc ta hỏi ngươi mới đúng, nơi này là địa bàn của ta.

- Sa Sa Sa ~

Bụi cây bị đẩy ra, một lão giả đầu tóc bạc trắng mặc áo da thú đi tới, thoạt nhìn giống như một dã nhân.

Trong mắt Hi Đức Vưu Kỳ lộ ra vẻ xem thường, hỏi:

- Đa Mã lão đầu, từ bao giờ mà nơi đây trở thành địa bàn của ngươi thế?

- Hiện tại nó là của ta.

Đa Mã nhếch miệng cười, thoạt nhìn càng giống như dã nhân.

Hi Đức Vưu Kỳ nhìn chằm chằm Đa Mã, nghiêm túc nói:

- Đa Mã, toà hải đảo này là vô chủ, không có việc phân chia địa bàn, ngươi mới vừa tới đây được một tháng, lớn lối như vậy coi chừng bị đánh.

- Ngươi muốn đánh nhau với ta à?

Đa Mã híp mắt lại.

Hi Đức Vưu Kỳ liếc Đa Mã một cái, khinh thường nói:

- Một tên cường giả cấp 9 như ngươi đừng đến khiêu khích ta, có thời gian thì tìm biện pháp tăng thực lực lên đi, như vậy còn có thể sống lâu hơn một chút.

Trong giọng nói của Đa Mã lộ ra chút tức giận:

- Hừ, ngươi cũng vừa thăng tới Vương Giai thôi, có cái gì ghê gớm mà đắc ý chứ?

- Phải gọi là cấp 10!

Hi Đức Vưu Kỳ sửa cho đúng.

Đa Mã nghiêm túc nói:

- Đó là cách gọi của chỗ các ngươi, ở vương quốc chúng ta gọi là Vương Giai.

Trên đảo này có rất nhiều người, một ít là đi nhầm vào kênh Sương Mù, trùng hợp đi tới hòn đảo này.

Còn có một ít là cố ý tới đây, tất cả đều là một ít “Lão Quái Vật” tuổi tác đã cao đến từ cả hai mảnh đại lục.

Bọn hắn gặp bình cảnh, đại nạn buông xuống, vì vậy tới trên đảo tìm kiếm cơ duyên để gia tăng thực lực, như vậy có thể kéo dài thọ mệnh.

Trừ cái đó ra, có chút cường giả còn mang con cháu, đồ đệ, tiểu bối, v.v… của mình lên đảo để khổ tu, đề cao thực lực.

Hi Đức Vưu Kỳ lạnh lùng nói:

- Chuyện này không quan trọng, nói chung là ta mạnh hơn ngươi, cho nên ngươi đừng đến trêu chọc ta.

Đa Mã ngạo nghễ nói:

- Ngươi đừng đắc ý như vậy, ta sẽ nhanh chóng đột phá thôi.

Hi Đức Vưu Kỳ tự tin nói:

- Ta mất ba năm mới đột phá lên cấp 10, bây giờ ngươi chỉ mới là cường giả cấp 9, chưa tới mười năm là không thể đột phá nổi.

-... Hừ.

Đa Mã hừ lạnh một tiếng, lần này không có phủ nhận.

Lão là quốc vương của vương quốc Đạt Tư Lão, tuổi tác đã gần một trăm, bởi vì thực lực đạt tới bình cảnh cho nên mới đi tới tòa hải đảo này một tháng trước, muốn tìm cơ duyên để cho mình đột phá, kéo dài tuổi thọ, bỗng lão đột nhiên hỏi:

- Ngươi tới nơi này là vì tìm nấm Đại Lệ đúng không?

- Làm sao ngươi biết?

Hi Đức Vưu Kỳ cau mày hỏi.

Đa Mã hờ hững đáp:

- Bên trong Thánh Thành đều đang đồn đãi rằng có người tìm được nấm Đại Lệ ở đây, mà bây giờ ngươi lại xuất hiện ở chỗ này, ta không tin ngươi đến đây chỉ là để đi săn?

Ở trung tâm đảo có một hồ nước ngọt, xung quanh có rất nhiều ngôi nhà, càng ngày càng có nhiều người tới nơi này, có người thường xuyên ở lại cho nên xây nhà, vì thế mà nhà ở càng ngày càng nhiều, dần dần tạo thành một tòa thành.

Sau lại có Ma Pháp Sư xây dựng tường thành ở bên ngoài, Thánh Thành là do Ma Pháp Sư thuận miệng đặt tên, mọi người gọi nhiều từ đó cái tên Thánh Thành cứ thế mà lưu truyền tới nay.

-...

Khóe miệng của Hi Đức Vưu Kỳ co giật, không có phủ nhận.

Đa Mã nói suy đoán của mình:

- Dựa vào thực lực của ngươi thì nấm Đại Lệ không có tác dụng quá lớn, chắc tìm cho đồ đệ của mình.

- Rốt cuộc thì ngươi muốn nói cái gì?

Đôi mắt của Hi Đức Vưu Kỳ hơi nheo lại.

- Ta có nấm Đại Lệ.

Đa Mã nhếch miệng cười.

Nghe được lời này, đôi mắt của Hi Đức Vưu Kỳ sáng lên, nói với giọng khàn khàn:

- Ngươi nghĩ muốn cái gì thì nói thẳng đi.

Đa Mã nhíu mày nói:

- Ta muốn một quả Tử Văn, ta biết ngươi có nó.

Trong mắt của Hi Đức Vưu Kỳ lộ ra tia xem thường, trào phúng nói:

- Vậy thì ngươi nằm mơ đi, quả Tử Văn còn hiếm hơn cả nấm Đại Lệ, đừng nói là một cây nấm Đại Lệ, cho dù là mười cây thì cũng không thể đổi được một quả Tử Văn.

Quả Tử Văn mọc ở trên cây Tử Văn, ngoại hình giống như quả táo màu đen, chỉ là mặt ngoài có rất nhiều hoa văn màu tím, người ăn quả Tử Văn có thể gia tăng một năm tuổi thọ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận