Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 970: Thuần Hóa Thú Trân Châu

- Mục Lương, ngươi không sao chứ?

Ly Nguyệt phất tay hô to.

- Ta không sao.

Mục Lương ngẩng đầu đáp.

Anh đi dạo quanh đảo băng hai vòng, cảm nhận tình huống dưới đáy.

Anh biết không thể giết chết toàn bộ Hư Quỷ, chúng vẫn sẽ xuất hiện ở một ngày nào đó trong tương lai.

Nhưng hiện tại anh có thể áp chế được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tốt nhất là có thể giảm bớt áp lực khi thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ kéo đến.

Mục Lương chờ đợi trên đảo băng một lúc lâu, sau khi xác định dưới lòng đất không có dị thường thì mới bay lên không trung chuẩn bị rời đi.

Nhưng trong lòng anh vẫn còn một nỗi lo khác, đó chính là vực sâu bên trong sào huyệt Hư Quỷ.

Lần này, anh nhấn chìm sào huyệt Hư Quỷ trên đảo Người Cá, không biết có phá hủy được vực sâu đó hay không?

Mục Lương nghĩ mãi vẫn không rõ, vực sâu kia là gì, đi thông tới nơi nào?

Nếu không phải vì thời gian hạn hẹp, có lẽ anh sẽ đi dọc theo vực sâu để tìm kiếm những điều chưa biết trong đó.

Mục Lương trở lại Ưng Lửa, Ly Nguyệt và những người khác vội vàng tới nghênh đón.

- Mục Lương.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng gọi một tiếng.

- Giải quyết xong hết rồi.

Mục Lương cong môi cười.

- Vậy là tốt rồi!

Ny Cát Sa, tộc trưởng Người Cá và mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

- Lên đường thôi, chúng ta đến cốc Phi Long, Na An dẫn đường.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Vâng!

Na An cung kính đáp.

……….

Ưng Lửa đập cánh bay lượn trên không trung.

Phía sau nó là Vua Cá Chuồn và nhóm Cá Chuồn chở chiến sĩ Người Cá.

Vua Cá Chuồn điều khiển khí lưu, cung cấp môi trường bay cho nhóm Cá Chuồn, gia tăng tốc độ bay của chúng.

Nếu không so sánh với tốc độ của Ưng Lửa, nhóm Cá Chuồn có thực lực thấp hơn sẽ không thể tài nào đuổi kịp.

Ưng Lửa chở khoang thuyền lưu ly.

Mục Lương ngồi trên ghế sô pha, trong lòng bàn tay nắm Thú Trân Châu màu trắng.

Đã qua một ngày sau khi mọi người rời khỏi đảo Người Cá.

Mục Lương đánh giá Thú Trân Châu, vẻ ngoài của nó giống như một con nhím biển, anh vươn tay nhẹ nhàng chọc vào đám gai nhỏ màu trắng trên thân nó, cảm giác như chạm phải gai cao su, độ cứng không cao lắm.

Thú Trân Châu không phản kháng, an tĩnh nằm trong lòng bàn tay của anh.

- Nhả một viên trân châu ta xem thử?

Mục Lương nói.

Đôi mắt tròn trịa của Thú Trân Châu chớp chớp, một đôi mắt như trân châu đen, trông rất bắt mắt trên cơ thể trắng tinh.

Nó không phản ứng với lời nói của Mục Lương, giống như là nghe không hiểu.

- Thật đáng yêu!

Đôi mắt màu xanh của Ny Cát Sa lóe sáng.

- Người toàn gai, đáng yêu chỗ nào chứ?

Thái Khả Khả thuận miệng chê bai một câu.

Ny Cát Sa liếc nhìn cô gái tóc biếc, dịu dàng hỏi:

- Vậy ngươi cảm thấy cái gì mới đáng yêu?

- Trùng Quỷ Dị rất đáng yêu nha, hơn nữa còn ăn rất ngon.

Thái Khả Khả hồn nhiên nói.

-.....

Khóe mắt của Ny Cát Sa co rút, vẻ mặt như nói ngươi đùa ta phải không.

Trùng Quỷ Dị là một loại sâu lớn sống dưới lòng đất.

Dù thực lực của nó chỉ có cấp 1, nhưng kích thước cơ thể của nó đã vượt qua hai mét, toàn thân có màu xanh thẫm, cơ thể mọc đầy gai nhọn không đồng đều.

Loại hung thú này chủ yếu ăn thịt thối.

Mặc dù Trùng Quỷ Dị có hình dáng xấu xí, nhưng mà thịt của nó lại cực kỳ ngon.

- Ngươi cảm thấy con sâu lớn màu xanh biếc kia đáng yêu?

Khóe miệng của Ny Cát Sa co rút.

Thái Khả Khả gật đầu, hồn nhiên hỏi:

- Đúng vậy, ngươi không cảm thấy nó rất đáng yêu sao?

- Ngươi thích thì tốt rồi.

Ny Cát Sa khàn giọng nói.

Thái Khả Khả quơ nắm đấm, ngây thơ nói:

- Ta rất thích nó nha, ăn thịt Trùng Quỷ Dị có thể không cần ăn gì khác trong hai ngày, lại còn có thể gia tăng sức lực.

- Thật sao, ăn Trùng Quỷ Dị thịt còn có loại hiệu quả này?

Ny Cát Sa kinh ngạc hỏi.

Thái Khả Khả gật đầu đáp:

- Đương nhiên! Có điều Trùng Quỷ Dị rất khó bắt, đã hai năm rồi ta không tìm được chúng.

- Thịt hung thú có thể gia tăng sức lực à?

Lực chú ý của Mục Lương dời khỏi người Thú Trân Châu.

- Đúng vậy.

Thái Khả Khả ngoan ngoãn gật đầu.

- Sau khi trở về, phân phó thuộc hạ phát vài phần treo thưởng, xem có thể tìm được Trùng Quỷ Dị hay không?

Mục Lương dặn dò một câu.

Nếu như thịt của Trùng Quỷ Dị thật sự có thể gia tăng sức lực, có lẽ anh có thể thuần hóa một chút.

- Vâng.

Ly Nguyệt ghi nhớ chuyện này, nói khẽ:

- Mục Lương, dựa theo lịch trình ban đầu, buổi chiều chúng ta sẽ đến Phi Long Cốc.

- Ừ, ta biết rồi.

Mục Lương ôn hòa trả lời.

Anh dời lực chú ý lên Thú Trân Châu trong lòng bàn tay, sau đó âm thầm mặc niệm một câu:

- Hệ thống, thuần hóa Thú Trân Châu.

Sau khi giải quyết đảo Người Cá, anh trở lại trên lưng Ưng Lửa đánh một giấc, khôi phục tất cả tiêu hao của cơ thể.

- Keng! Đang thuần hóa Thú Trân Châu cấp 3.

- Keng! Tiêu hao mười điểm thuần dưỡng, thuần hóa thành công.

- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú của Thú Trân Châu: Phú Năng Trân Châu?

Mục Lương nhướng mày, Phú Năng Trân Châu?

Nó có nghĩa là gì?

- Kế thừa.

Anh trả lời.

- Keng! Đang kế thừa Phú Năng Trân Châu.... Đang điều chỉnh….. Hoàn tất.

Mục Lương cảm nhận được trong người xuất hiện một dòng nước ấm, ngay sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Thú Trân Châu trước mặt hắn tỏa ánh sáng trắng, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, không có biến hóa nào khác.

Thú Trân Châu há to mồm, trông rất đáng yêu nhìn anh, nhưng nó không thể phát ra âm thanh.

- Nhả một viên trân châu?

Mục Lương vươn tay chọc vào khuôn mặt không chút gai mềm của Thú Trân Châu.

Nó lăn hai vòng trên tay Mục Lương, há miệng nhỏ như muốn ra hiệu gì đó.

- Ngươi cần ăn đồ vật mới có thể nhả trân châu à?

Mục Lương nhướng mày, hiểu ý của Thú Trân Châu muốn biểu đạt.

Anh suy nghĩ một chút, lật tay lấy ra một ít vật phẩm từ trong không gian chứa đồ rồi bày trước mặt nó.

Có trái cây, rau xanh, thịt hung thú, khoáng thạch và các loại vật phẩm khác.

- Muốn ăn cái gì thì tự mình chọn đi.

Mục Lương đặt Thú Trân Châu lên bàn.

Thú Trân Châu lắc lư gai mềm, lăn lộn ở trên bàn sau đó dừng lại trước khoáng thạch, há miệng bắt đầu gặm.

Răng rắc răng rắc ~~~

Mục Lương cảm thấy bất ngờ, cái miệng nhỏ của Thú Trân Châu lại có thể dễ dàng cắn khoáng thạch, hơn nữa còn ăn rất vui vẻ.

- Thú Trân Châu ăn khoáng thạch à?

Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi.

- Chắc là vậy...

Mục Lương trả lời không quá xác định.

Trong phòng nghỉ không có Người Cá.

Không được bao lâu, khoáng thạch lớn chừng quả đấm đã bị Thú Trân Châu gặm ăn hơn phân nửa.

Sau khi ăn no, nó từ từ nhắm hai mắt không động đậy, giống như ăn no rồi buồn ngủ.

Mục Lương cười một tiếng, vứt bỏ ý định để Thú Trân Châu tiếp tục tiến hóa, chuẩn bị chờ nó tiêu hóa xong lại tiếp tục.

Anh đưa tay ra, sử dụng năng lực vừa mới lấy được.

- Phú Năng Trân Châu.

Lòng bàn tay anh lóe sáng, một viên trân châu trắng tinh xuất hiện, kích cỡ chỉ bằng nửa ngón tay.

Mục Lương đưa viên trân châu màu trắng lại gần để quan sát, bề ngoài nhìn rất bình thường, không có gì khác lạ.

- Viên trân châu này ở đâu ra vậy?

Ny Cát Sa tò mò hỏi.

Mục Lương không có trả lời, mà đưa viên trân châu đến gần môi cô gái tóc xanh:

- Ngươi ăn thử xem.

Ny Cát Sa không từ chối, môi hồng khẽ nhếch, nuốt lấy viên trân châu trên tay anh.

Ực ực…..

Cô nuốt trân châu vào bụng, cảm nhận rõ ràng trân châu đang trượt xuống cổ họng mình.

- Cảm giác thế nào?

Mục Lương quan tâm hỏi.

- Trong người lành lạnh, không có cảm giác khác.

Ny Cát Sa nhẹ nhàng đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận