Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 803: Thành Phượng Rất Bình Thường



- Ta sẽ giúp ông bói toán nhưng ông phải giúp ta tìm một linh khí trung cấp.

Kim Phượng đưa tay ra nghịch mái tóc xoăn vàng của mình, trên mặt cô lộ ra vẻ thờ ơ.

- Linh khí trung cấp.

Lão mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

Sắc mặt lão thay đổi, lắp ba lắp bắp nói:

- Tôi... Không có linh khí trung cấp.

- Không có? Vậy ông đến làm gì?

Kim Phượng nâng cằm lên, chế nhạo liếc nhìn người đàn ông này.

- Không có, xin ngài hãy giúp...

Lão nói một cách bi thảm.

Kim Phượng xua tay, kiên quyết nói:

- Đưa ông ta đi, đừng lãng phí thời gian của ta.

- Vâng.

Cô hầu gái kính trọng đáp.

Nữ hầu bước tới, kéo lấy đôi tay của lão, kéo lão ra ngoài.

- Thưa ngài, tôi không muốn chết, cứu tôi với.

Lão vùng vẫy, van xin sự thương xót. Tuy nhiên, Kim Phượng mặt vô cảm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

- Thành chủ đại nhân, ngài có mệt không?

Cô hầu gái bước tới, vươn tay xoa nhẹ hai bên thái dương của người phụ nữ tóc vàng.

- Ừm.

Kim Phượng thuận miệng trả lời.

Hôm nay, cô ấy bói toán hai lần, đã tiêu hao rất nhiều thần lực. Khả năng bói toán của cô ấy rất đặc biệt, chỉ có thể thực hiện một ngày ba lần.

Mỗi lần bói toán đều tiêu hao thần lực, sau ba lần bói toán sẽ bước vào giai đoạn suy nhược, phải nghỉ ngơi một ngày mới có thể hồi phục.

Cũng chính vì điểm yếu này mà cô ấy hiếm khi bói ba lần trong một ngày, đó là để tránh đưa mình vào vòng nguy hiểm.

Đột nhiên, tiếng kêu của con chim dữ truyền đến, khiến Kim Phượng mạnh mẽ mở to mắt.

- Trời ơi, có một con hung thú đang tiến đến tấn công thành phố?

Sắc mặt hầu gái thay đổi rõ rệt. Cô ấy run rẩy vung tay, vô tình làm xước trán Kim Phượng.

- Thành chủ đại nhân, tôi không cố ý, xin hãy tha thứ cho tôi.

Sắc mặt Nữ hầu kinh hãi, quỳ xuống đất liên tục dập đầu.

Kim Phượng không có thời gian quan tâm đến cô ta, đứng dậy bước nhanh ra khỏi Phủ Thành Chủ.

Lúc này, sắc mặt của cô rất xấu, khiến người ta cảm thấy được hơi thở nguy hiểm. Lúc này, ở trên mây, tốc độ bay của Tiểu Vũ chậm lại.

- Có lẽ sắp đến Thành Phượng rồi.

Trong khoang kính, Mục Lương nhìn chăm chăm vào những đám mây bên ngoài. Ý thức vừa động, anh đưa chỉ thị cho Tiểu Vũ để giảm độ cao của nó.

Ddu Ddu~~

Tiểu Vũ giương cánh, bắt đầu hạ xuống bay qua những đám mây. Tầm mắt đột nhiên mở rộng, không còn là một đám mây xám tĩnh mịch nữa.

- Kia chắc là thành Phượng.

Trong khoang kính, Hi Bối Kỳ nhìn thấy thành phố lớn trên mặt đất. Nguyệt Phi Nhan nhận xét:

- Trông nó cũng không nhỏ, còn lớn hơn cả thành Ngự Thổ.

- Đi xuống thôi.

Mục Lương hạ lệnh cho Tiểu Vũ.

- Trước tiên không cần chào hỏi sao?

Ngải Lỵ Na lấy làm lạ hỏi.

Nếu tuỳ tiện tiếp cận sẽ khiến toàn thành phố khiếp sợ đi, cũng có thể sẽ bị công kích, Mục Lương lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Không cần, quá lãng phí thời gian.

-..

Lỵ Na với Ly Nguyệt nhìn nhau, nhất thời im lặng.

Vù vù ~~~

Tiểu Vũ vỗ cánh bay thẳng đến Thành Phượng.

Ở Thành Phượng, cư dân trong thành đều đang kinh hoàng, một bóng đen khổng lồ bao phủ xuống.

- Có thú dữ tấn công thành, mau chạy đi!!

Người dân trong thành hét lên kinh hoàng. Trong thành tức khắc hỗn loạn, mọi người thi nhau bỏ chạy.

Vù vù~

Tiểu Vũ vỗ cánh thổi gió làm bao nhiêu người nghiêng ngả.

Cuối cùng, Tiểu Vũ hạ cánh cách Thành Phượng một km, điều này khiến cư dân thành Phượng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu.

Tại sao con hung thú này lại không tấn công thành phố, có lẽ nào nó đã bị thành chủ doạ sợ bỏ đi?

Phía sau Tiểu Vũ, cửa kính mở ra, Mục Lương vẫy tay, những bậc thang kính ngưng tụ lại và kết nối với mặt đất.

Ta Ta Ta...

Mục Lương bước xuống khoang kính xuống đất, theo sau là Ly Nguyệt là những người khác cùng một nhóm linh hộ vệ.

- Đi thôi, vào thành xem xem...

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Vâng!

Các cô gái đáp lại.

Mục Lương dẫn các cô gái về phía thành Phượng, hai bên là hộ vệ khu vực Trung Ương.

Những mũi tên giám sát và súng bắn tỉa ẩn sau tấm khiên áo choàng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

- Bức tường của thành Phượng cũng khá cao.

Hi Bối Kỳ ngước mắt lên nhìn tường thành Phượng.

- Một phần của bức tường thành này đều do thành chủ thành Ngự Thổ xuất thủ, hình như là cái giá của việc tìm kiếm thành chủ thành Phượng để bói toán.

Hổ Tây nói rõ ràng.

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc nói:

- Giá bói toán cao như vậy?

- Ừ!

Hổ Tây nghiêm túc gật đầu.

Hi Bối Kỳ nhướng đôi mắt vàng, tò mò hỏi:

- Đại nhân, chúng ta đi nói chuyện với thành chủ thành Phượng để thương lượng giao dịch sao?

- Ừ, đây chỉ là mục đích thứ yếu.

Mục Lương thản nhiên đáp. Hi Bối Kỳ ngạc nhiên hỏi:

- Vậy mục đích chính là gì?

Mục Lương liếc nhìn cô gái ma cà rồng, nói với giọng điệu bình tĩnh:

- Mục đích chính là xây dựng căn cứ trung chuyển. Việc này cần phải bàn bạc với thành chủ, nếu không sau này sẽ gặp nhiều rắc rối hơn.

Nếu không có sự đồng ý và ủng hộ của Phượng thành chủ, nếu xây dựng một căn cứ trung chuyển gần đó sẽ dễ dẫn đến xung đột, trong quá trình tiếp theo có thể gặp rất nhiều rắc rối.

Ví dụ, ngay sau khi Mục Lương rời đi, bên kia có thể trực tiếp san bằng căn cứ trung chuyển, sau đó cướp Trà Thụ tinh thần và Thủy Tinh Ngư. Đây cũng sẽ là một mất mát lớn đối với Mục Lương.

Vì vậy, Mục Lương đến thăm Thành chủ thành Phượng, nói về việc hợp tác trước, nếu có thể thì đôi bên đều sẽ vui vẻ. Còn nếu cuộc đàm phán không thành công, có thể giải quyết vấn đề bằng vũ lực.

- Chắc là đồng ý đi. Xây dựng một căn cứ trung chuyển cũng tốt cho thành Phượng.

Ngải Lỵ Na yêu kiều nói.

Nếu căn cứ trung chuyển được xây dựng, nó có thể giải quyết vấn đề khan hiếm nước ở đây, đồng thời mang lại trái cây tươi và rau xanh.

- Nếu Phượng Thành Chủ hiểu lí lẽ, đương nhiên sẽ đồng ý.

Ly Nguỵêt lạnh lùng nói.

- Sẽ đồng ý.

Khóe miệng Mục Lương nhếch lên, trong lời nói của anh lộ ra vẻ tự tin. Anh ngước mắt lên và nhìn thẳng về phía trước, đã thấy cổng thành Phượng đang từ từ đóng lại.

-

- Cái sự hiếu khách này.... !

Mục Lương cười toe toét, đôi mắt đen láy ánh lên sự hưng phấn.

- Đóng cổng thành cũng vô ích.

Nguyệt Phi Nhan lắc nắm tay.

Đừng quên, Mục Lương là bậc thầy khổng sĩ, nếu nổi giận, chỉ cần một ý nghĩ, anh có thể phá bỏ cả tường thành.

…………

Mục Lương và những người khác đến cổng thành Phượng, ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy những hộ vệ đang cầm vũ khí trên tường, họ cảnh giác nhìn Mục Lương và những người khác.

- Các người là ai?

Hộ vệ nghiêm nghị hỏi.

Ngải Lỵ Na hét lên:

- Chúng tôi đến từ thành Huyền Vũ. Chúng tôi đến đây chỉ để bàn giao dịch với Thành chủ của các người.

Thị vệ trên tường thành lộ vẻ nghi hoặc, nếu như chỉ để bàn giao dịch, tại sao lại làm ra trận lớn như vậy?

- Xin hãy mở cổng thành.

Nguyệt Phi Nhan hai tay chống nạnh hét lên.

- Các ngươi đi đi, thành Phượng không hoan nghênh.

Để đảm bảo an toàn, hộ vệ đuổi Mục Lương và những người khác đi

- Mục Lương...

Nguyệt Phi Nhan quay đầu hét lên.

Mục Lương đi về phía trước mà không ngẩng đầu lên, Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na nhìn nhau, sau đó đi về phía trước. Hộ vệ cũng đi theo.

Hổ Tây kinh ngạc, Đây là động thủ rồi sao? Bùm!!

Khoảnh khắc tiếp theo, một đoạn tường thành phía trước Mục Lương bị tách ra, bức tường thành được mở ra như một cánh cửa, bụi bay tứ tung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận