Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1677: Nhiệm Vụ Lần Này Còn Khó Khăn Hơn Ta Tưởng Tượng Nữa



- Ngoại trừ kế hoạch linh tính, lần này ta tới đây còn để tuần tra công tác.

Bối Nhĩ Liên nghiêm túc nói.

- Ta hiểu rõ, mời đại nhân đi theo ta.

Người quản lý đưa tay ra hiệu rồi đi trước dẫn đường.

Bối Nhĩ Liên và Tứ trưởng lão theo sau, dọc theo đường đi không quên quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Tứ trưởng lão cảm thán nói:

- Còn phồn hoa hơn trước nữa.

- Người từ các tòa thành và bộ lạc xung quanh đều tới đây để làm giao dịch, tự nhiên là phồn hoa hơn.

Người quản lý giải thích.

Căn cứ trung chuyển có nước và thức ăn, hơn nữa giá cả giao dịch rất hợp lý, điều này đối với những người vừa trải qua thủy triều Hư Quỷ mà nói là có sức hấp dẫn trí mạng.

Không những thế, bọn hắn còn có thể tìm được việc làm ở căn cứ trung chuyển, thậm chí nhập hàng từ nơi này rồi vận chuyển đến các bộ lạc xa xôi để kiếm giá chênh lệch.

Tứ trưởng lão thuận miệng hỏi:

- Có người gây rối không?

Người quản lý giải thích:

- Tự nhiên là có, nhưng đều là một chút việc nhỏ không đáng kể, bọn hắn không dám làm loạn lớn, nếu không sẽ bị trục xuất hoặc bị giam cầm.

- Không có ai trắng trợn cướp đoạt hàng hóa sao?

Bối Nhĩ Liên kinh ngạc hỏi.

Trong mắt người quản lý lộ vẻ cảm khái:

- Lúc trước thì có, nhưng sau khi có người bị thành chủ thành Phượng tát chết thì loại tình huống này đã ít hơn rất nhiều.

- Kim Phượng?

Bối Nhĩ Liên càng thêm kinh ngạc.

Người quản lý gật đầu nói:

- Đúng vậy, thành chủ thành Phượng thường xuyên đến căn cứ trung chuyển, nếu gặp phải phiền phức thì ngài ấy sẽ ra tay giúp đỡ giải quyết!

- Lấy thân phận của cô ấy, thường xuyên đến căn cứ trung chuyển để làm cái gì chứ?

Tứ trưởng lão khó hiểu hỏi.

- Ngài ấy nói không khí nơi này rất tốt, ở đây thoải mái hơn những nơi khác.

Người quản lý giải thích.

- Cô ấy là người thông minh.

Bối Nhĩ Liên cười khẽ vài tiếng.

Căn cứ trung chuyển có Trà Thụ Tinh Thần con, mỗi giờ mỗi phút đều tinh lọc không khí, cải thiện chất lượng nước và đất đai, ở đây còn có rất nhiều cây xanh, tự nhiên là không khí sẽ tươi mát hơn những nơi khác.

Đoàn người đi theo người quản lý tuần tra căn cứ trung chuyển một vòng, hai giờ trôi qua rất nhanh.

Ở giữa quảng trường nhỏ của căn cứ trung chuyển, bọn nhỏ đã tụ tập lại một chỗ, có hơn ba trăm người.

Người phụ trách triệu tập những đứa bé này tiến lên cung kính hành lễ với Bối Nhĩ Liên, nghiêm túc nói:

- Đại nhân, toàn bộ trẻ em trong căn cứ đều ở nơi này.

- Ừ.

Bối Nhĩ Liên lên tiếng.

Cô đi lên trước, liếc nhìn những đứa trẻ trước mặt, cách đó không xa là cha mẹ của chúng, ai nấy đều đang khẩn trương nhìn chằm chằm nơi đây.

- Có biết tại sao ta triệu tập các ngươi không?

Bối Nhĩ Liên bình tĩnh hỏi.

- Không biết.

Những đứa bé dạn dĩ thì lớn tiếng đáp lại, những đứa bé nhát gan thì chỉ lắc đầu, rụt rè nhìn Bối Nhĩ Liên.

Bối Nhĩ Liên giải thích vắn tắt:

- Ta triệu tập các ngươi tới đây là để kiểm tra linh tính, ai có linh tính thì sẽ đến sống ở thành Huyền Vũ, đương nhiên, đây là chuyện tự nguyện.

- Đại nhân, linh tính là cái gì?

Xa xa có một người lớn tò mò hỏi.

Bối Nhĩ Liên kiên nhẫn giải thích:

- Đó là điều kiện tiên quyết để trở thành Ma Pháp Sư.

- Ma Pháp Sư là cái gì?

Lại có người lên tiếng hỏi.

Bối Nhĩ Liên suy nghĩ một chút, sau đó thay đổi khái niệm một chút:

- Ngươi có thể hiểu đó là Giác Tỉnh Giả đặc biệt, sẽ được thành Huyền Vũ trọng điểm bồi dưỡng.

Nghe vậy, trong mắt người kia trở nên rực lửa, vội vàng truy hỏi:

- Nếu đứa bé có linh tính đến sống ở thành Huyền Vũ vậy thì người nhà của hắn thì sao?

Người hỏi là cha của một đứa bé, hắn rất muốn được sinh sống ở thành Huyền Vũ nhưng mà đã rất lâu rồi thành Huyền Vũ không có thu nhận người ngoài.

- Bọn họ có thể cùng đi theo.

Bối Nhĩ Liên bình tĩnh đáp.

Cô vừa dứt lời thì toàn trường lập tức xôn xao.

- Con trai, cố gắng lên!

Trong đám đông có người hô to.

Hầu hết bọn họ đều chưa từng đến thành Huyền Vũ nhưng lại có một chút hiểu biết về nơi đó, mọi người nói rằng nơi đó chính là Thiên Đường ở nhân gian.

- Yên lặng, kế tiếp chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra linh tính.

Bối Nhĩ Liên giơ tay làm ra động tác ép xuống.

……………

Bối Nhĩ Liên quay đầu nhìn về phía người quản lý, bình tĩnh nói:

- Mang bàn tới đây.

- Vâng.

Người quản lý xoay người lại phất tay, thuộc hạ hiểu ý bước nhanh rời đi.

Không bao lâu, một cái bàn dài bị chuyển đến và đặt trước mặt Bối Nhĩ Liên.

Tứ trưởng lão đi lên trước, lấy Đá Ma Pháp mang theo bên người rồi cẩn thận đặt tại mặt bàn.

Hắn nghiêm mặt nói:

- Tất cả xếp hàng, từng người một lên đây.

- Bắt đầu đi.

Bối Nhĩ Liên gật đầu ra hiệu.

Ngay sau đó đứa trẻ đầu tiên bước tới và cúi đầu rụt rè.

Giọng nói của Bối Nhĩ Liên trở nên hiền hòa hơn, nói:

- Ngươi đặt tay lên trên Đá Ma Pháp, dừng lại mười giây rồi lại dời đi.

- Vâng.

Đứa bé vươn bàn tay nhỏ của mình ra rồi nhẹ nhàng đặt lên trên Đá Ma Pháp, trong lòng đếm tới mười.

Mười giây trôi qua rất nhanh, Đá Ma Pháp không có phản ứng, đồng nghĩa với việc đứa trẻ này không có linh tính, không thể trở thành Ma Pháp Sư.

Trong mắt Bối Nhĩ Liên lộ vẻ tiếc nuối, bình thản nói:

- Xin lỗi, ngươi không có linh tính, có thể trở về rồi.

- Vâng.

Đứa nhỏ không rõ tình huống, nghe vậy thì thở phào một hơi.

Trong đám người vây xem, cha mẹ của đứa bé thở dài tiếc nuối.

- Người tiếp theo.

Bối Nhĩ Liên nhàn nhạt nói.

Người thứ hai là một cậu bé khoảng mười hai tuổi, nhìn rất kháu khỉnh và khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt to kia nhìn rất có linh tính.

- Đặt tay lên đây.

Trong mắt của Bối Nhĩ Liên toát ra vẻ chờ mong.

Trong suy nghĩ của cô, đứa bé trước mắt rất có khả năng sẽ có linh tính, đây là cô căn cứ vào bề ngoài của hắn để phán đoán.

Nhưng thực tế lại không như nàng mong muốn, cậu bé này cũng không có linh tính.

- Ai, ngươi trở về đi.

Bối Nhĩ Liên thở dài một tiếng, xem ra không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Cậu bé phồng miệng, xoay người rời đi.

Bọn nhỏ lần lượt tiến lên, nhưng mà tiếp hơn ba mươi đứa bé hoàn thành kiểm tra đều Đôi mắt của Tứ trưởng lão trợn to:

- Không thể nào, nhiều đứa bé như vậy mà không một người có linh tính sao?

Hắn nhớ lại chỉ tiêu nhiệm vụ mà Mục Lương giao cho, tìm được năm trăm đứa bé có linh tính, dựa theo tình huống này thì tìm được một trăm người cũng đã khó khăn rồi, chớ đừng nhắc tới năm trăm người.

- Nhiệm vụ lần này còn khó khăn hơn ta tưởng tượng nữa.

Trong mắt của Bối Nhĩ Liên cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Tứ trưởng lão nhức đầu nói:

- Trời sắp tối rồi, tranh thủ thời gian thôi.

- Ừ, ngày mai lại đến thành Phượng làm kiểm tra.

Bối Nhĩ Liên gật đầu nói.

Nhân khẩu ở thành Phượng nhiều hơn căn cứ trung chuyển nhiều, xác suất tìm được đứa bé có linh tính sẽ lớn hơn.

Cô quyết định tối nay đến thành Phượng gặp Kim Phượng, hy vọng cô ấy có thể hỗ trợ triệu tập những đứa bé trong thành.

Kiểm tra linh tính vẫn tiếp tục, liên tiếp năm mươi đứa bé vẫn không có linh tính, điều này khiến Bối Nhĩ Liên có chút buồn bực, không có ngoại lệ, không ai có linh tính.

Bạn cần đăng nhập để bình luận