Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1415: Ta Muốn Làm Việc Ở Phố Buôn Bán, Kiếm Đồng Huyền Vũ...



Duy Lệ Á nhìn vào đuôi cáo của cô gái đuôi cáo, mất tự nhiên nói:

- Ta, ta đến tìm đại nhân Hồ Tiên.

Trong lòng cô rất kinh ngạc, hoá ra con người cũng có dị tộc, thực sự rất muốn bắt lấy cái đuôi mềm mại đó.

Lần đầu tiên cô rời khỏi địa bàn Hải Yêu, cũng không hiểu biết nhiều đối với thế giới con người, càng không biết có sự tồn tại của người thú.

- Là ta đây, có chuyện gì?

Hồ Tiên cất bước dừng lại trước mặt Duy Lệ Á.

Cô gái đuôi cáo đi giày cao gót, cao hơn một cái đầu so với Duy Lệ Á chân trần, mang đến cảm giác áp bức không nhỏ.

- Hả, ngươi chính là đại nhân Hồ Tiên sao?

Duy Lệ Á lùi lại hai bước, cố gắng không cho bản thân sợ sệt.

Chân mày của Hồ Tiên hơi nhăn lên, buồn cười hỏi:

- Ta trông có vẻ rất đáng sợ sao?

- Không, không phải.

Duy Lệ Á dùng sức lắc đầu.

- Vậy thì nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?

Hai tay của Hồ Tiên khoanh trước ngực, đuôi ở sau lưng bao lấy cơ thể.

Duy Lệ Á nhỏ giọng nói:

- Ta muốn làm việc ở Phố Buôn Bán, kiếm đồng Huyền Vũ...

Ý nghĩ của cô gái, là sau này sẽ ở lại Phố Buôn Bán, hoàn thành rèn luyện ba năm.

Tộc quy của tộc Hải Yêu, là Hải Yêu mười sáu tuổi nhất định phải ra ngoài rèn luyện ba năm, nhưng cũng không có yêu cầu gì đối với việc rèn luyện ở đâu.

Sắc mặt của Hồ Tiên lộ vẻ ngạc nhiên, bình tĩnh hỏi:

- Vậy ngươi nói thử với ta xem, tại sao muốn làm việc ở Phố Buôn Bán.

- Bởi vì ta muốn kiếm đồng Huyền Vũ...

Duy Lệ Á cúi đầu.

Hồ Tiên buồn cười nhìn vào cô gái.

- Sau đó, mua đồ ăn ngon.

Mười ngón tay của Duy Lệ Á đan lại với nhau, có chút thẹn thùng.

- Chỉ vì chuyện này?

Hồ Tiên càng ngày càng cảm thấy buồn cười.

Duy Lệ Á ngẩng đầu lên, nghiêm túc gật đầu:

- Ừm ừm.

- Ngươi từ đâu đến?

Hồ Tiên đi một vòng xung quanh cô gái, quan sát miếng vảy trên người cô ấy. Duy Lệ Á do dự một lát, vẫn là ăn ngay nói thật:

- Ở sâu trong biển Đại Đinh...

- Tại sao lại đến thành Huyền Vũ?

Hồ Tiên lại hỏi.

Duy Lệ Á lại do dự một lát, cuối cùng thở dài, khó xử ăn ngay nói thật.

- Bị ma thú biển công kích, sau đó tỉnh lại đã ở bên ngoài Huyền Không Các.

Sắc mặt Hồ Tiên lộ ra vẻ kỳ quái.

- Ta nói đều là sự thật, không có lừa ngươi.

Duy Lệ Á vội vàng giải thích.

- Ta sẽ kiểm tra.

Hồ Tiên vẫy vẫy tay, trong lòng đã có đáp án, quan sát cô gái, lại hỏi:

- Còn có chuyện gì muốn nói với ta không?

Duy Lệ Á thở sâu một hơi, tiếng hỏi yếu ớt:

- Ta là Hải Yêu... Nếu như làm việc ở Phố Buôn Bán, thì liệu sẽ có nguy hiểm không?

- Hải Yêu?

Khuôn mặt Hồ Tiên lộ vẻ kinh ngạc, Hải Yêu là cái gì?

- Đúng vậy.

Duy Lệ Á quạ sát biểu cảm của cô gái đuôi cáo, muốn nhìn ra một chút gì đó từ trên khuôn mặt của cô ấy.

Hồ Tiên suy nghĩ một chút, tiếng nói bình tĩnh:

- Chỉ cần không làm chuyện trái với pháp luật và quy định của thành Huyền Vũ, ngươi ở Phố Buôn Bán sẽ rất an toàn, không ai có thể gây chuyện ở đây.

- Vậy ta có thể làm việc ở đây không?

Duy Lệ Á lấy lại tinh thần, bên trong đôi mắt xinh đẹp màu xanh đậm của cô tràn đầy mong chờ.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Tiệm Nước Hoa vừa đúng lúc thiếu người, ngươi có thể đến thử xem, đi làm ba ngày xem thử, không có vấn đề gì thì có thể ở lại.

Dung mạo của Duy Lệ Á rất xinh đẹp, rất thích hợp đến tiệm nước hoa làm việc, có thể thu hút khách hàng mua sắm nước hoa.

- Vâng, ta sẽ cố gắng.

Khuôn mặt của Duy Lệ Á lộ vẻ hưng phấn.

Khóe miệng Hồ Tiên chứa ý cười, nửa đùa nửa thật nói:

- Đừng nên vui mừng quá sớm, nếu như để ta phát hiện ngươi có ý đồ khác, thì ngươi sẽ sống còn khó hơn chết.

- Không đâu, ta không có ý khác.

Trái tim của Duy Lệ Á run lên, liền vội vàng tỏ ý sẽ không.

Hồ Tiên hơi nâng cằm lên, tỏ ý nói:

- Đi thôi, buổi chiều hôm nay sẽ rất bận, đến cửa hàng nước hoa thích ứng một chút đã.

Buổi chiều hôm nay, Tiểu Huyền Vũ sẽ đến gần vương quốc Hải Đinh rồi, Phố Buôn Bán sẽ mở cửa cho bên ngoài như thường lệ.

- Vâng.

Duy Lệ Á dùng sức gật đầu.

……..

Tầng tám khu Trung Ương, thành Huyền Vũ.

Bên trong cung điện, Bạch Sương đang đi tới đi lui ở trong đại sảnh.

Bàn tay của Nguyệt Thấm Di chặn bả vai Bạch Sương lại, tức giận nói:

- Đừng đi nữa, Mục Lương sẽ nhanh chóng xong thôi.

Lúc dùng cơm trưa, anh nói muốn đưa các cô đến Phố Buôn Bán, cho nên mới đợi ở nơi này.

- Cũng đã một tiếng đồng hồ rồi.

Giọng của Bạch Sương thở dài.

Cô sắp phải quay về vương quốc Hải Đinh rồi, mỗi lần nhớ đến đều vô cùng kích động, đi dạo một lúc lâu ở đại sảnh. Nguyệt Thấm Di buồn cười nói:

- Vẫn còn chưa đến gần vương quốc Hải Đinh, ngươi gấp gáp gì chứ?

- Không phải nói sắp đến rồi sao?

Ngón tay của Nguyệt Thấm Di chỉ về hướng đồng hồ quả lắc trên vách tường, nhẹ giọng nói:

- Buổi chiều mới đến, bây giờ mới chỉ 12 giờ.

- Được thôi.

Bạch Sương cúi đầu xuống.

Đạp đạp đạp~~~

Nguyệt Thấm Lan cất bước đi đến, lúm đồng tiên hoa trêu ghẹo nói:

- Đây là không thể chờ đợi sao?

- Chị Thấm Lan.

Bạch Sương ngẩng đầu chào hỏi.

Nguyệt Thấm Lan an ủi nói:

- Đừng nóng vội, Mục Lương sắp làm xong rồi.

- Ta không vội.

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Sương lơ lửng, nói lời trái lương tâm. Nguyệt Thấm Di nhìn lướt qua cô ấy, cười cười không vạch trần.

Đạp đạp đạp~~~

Mễ Nặc nhanh chóng đi đến, trong lòng còn có một túi bánh quy lớn, đưa bánh quy về phía trước, dịu dàng nói:

- Bạch Sương tủ, đây là bánh quy do ta làm, ngươi cầm về ăn đi.

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Sương sáng lên, nói cảm ơn:

- Cảm ơn.

Mễ Nặc hồn nhiên không nỡ nói:

- Sau này nếu như có thời gian rảnh, có thể thường xuyên đến làm khách.

- Ta sẽ mà.

Bạch Sương dùng sức gật đầu, đưa tay ra ôm lấy cô gái tai thỏ.

Chân mày của Nguyệt Thấm Di hơi nhăn lại, cười hỏi:

- A, Tiểu Nặc à, ta không có bánh quy sao?

Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, đương nhiên nói:

- Chị Thấm Di, sau này không phải sẽ ở thành Huyền Vũ sao, đương nhiên không có bánh quy rồi.

Nguyệt Thấm Di sửng sốt một chút, bản thân lúc nào nói muốn ở thành Huyền Vũ rồi?

Cô nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, em gái nghiêng đầu đi, không nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của cô ấy. Trong lòng Nguyệt Thấm Di nhất thời hiểu rồi, chắc chắn là do em gái hứa hẹn lung tung.

Đạp đạp~~~

- Chuẩn bị xong chưa?

Mục Lương đi ra từ phòng sách, phía sau còn có Ly Nguyệt đi theo.

- Chuẩn bị xong rồi!!

Bạch Sương lập tức lên tiếng đáp lại.

- Vậy thì xuất phát thôi.

Mục Lương gật đầu.

- Đi đi đi.

Bạch Sương nắm lấy tay của Nguyệt Thấm Di, hào hứng chạy ra bên ngoài.

- Chậm thôi.

Tay của Nguyệt Thấm Di kéo lại, khiến cho tốc độ của Bạch Sương chậm lại, khoảng cách chậm hơn Mục Lương hai bước.

Nguyệt Thấm Lan nhìn thoáng qua chị gái, rõ ràng là cô muốn Bạch Sương không đi phía trước mặt Mục Lương, đây là một hành động tôn trọng đối với Thành chủ.

Bạch Dương chớp chớp đôi mắt màu vàng tím, bị Nguyệt Thấm Di trừng mắt một cái, ngon ngoãn đi theo bên cạnh cô. Đám người ra khỏi Cung điện, xe ngựa đã chuẩn bị xong.

- Thành chủ đại nhân!

Hồ Tây đứng ở bên thùng xe, giơ tay lên hành lễ với Mục Lương.

- Ừm, xuất phát thôi.

Anh nhìn xuống tỏ ý, cất bước đi lên xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận