Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 237: Xem Một Chiêu Của Ta Đây

Các cô căn bản không phải là đối thủ của Phi Thi, cơ hội phản kháng cũng không có.
Thật chẳng lẽ chúng ta sẽ chết như vậy sao?
Ny Cát Sa không cam lòng, thù còn chưa báo, vẫn chưa có thể chết.
- Ha hả, ngươi đang khen mình là trăng sáng sao?
Đột nhiên, âm thanh khinh thường vang lên ở trên đầu mọi người.
- Kẻ nào?
Phi Thi khàn giọng, sinh lòng sợ hãi, có người tới gần cũng không phát hiện, thực lực của đối phương chắc không thấp.
- Giọng nói này…
Đôi mắt màu xanh của Ny Cát Sa có phần không cam lòng.
- Ôi, xin lỗi nhé, tới muộn rồi.
Giọng nói trong trẻo lại vang lên lần nữa, Mục Lương mặc y phục rộng thùng thình, vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt Ny Cát Sa.
- Thành Chủ Đại Nhân!!
Ny Cát Sa kinh hỉ kêu to lên.
- Thành chủ thành Huyền Vũ.
Giọng điệu của Phi Thi hơi ngưng trọng.
Hắn khàn giọng nói:
- Các hạ, đây là việc nhà của thành Thánh Dương bọn ta.
Mục Lương ngước mắt lạnh nhạt nói:
- Các cô ấy đã đầu quân theo ta, cho nên bây giờ họ là người của thành Huyền Vũ.
- Các hạ đây là cướp trắng trợn rồi hả?
Khí thế toàn thân của Phi Thi phát ra.
- Đúng thế!
Biểu cảm của Mục Lương vẫn rất đạm nhiên.
Sắc mặt của Phi Thi ngưng trọng, những miếng vải trên thân đều rơi ra bay lơ lửng, lớp da thối rữa bại lộ trong không khí.
Hắn muốn khuếch tán Thi Độc ra ngoài, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được phả về phía Mục Lương.
- Nếu các hạ cố ý nhúng tay vào, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Vẻ mặt của Phi Thi ảm đạm.
Chỉ thấy hắn vô cùng thô bạo, lộ ra cánh tay trái đã thối rữa, móng tay như lưỡi dao hướng về phía Mục Lương.
- Thật có chút độc ác đấy.
Trong mắt màu đen của Mục Lương híp một cái.
Hắn nói mấy lời khiến mấy người ở xung quanh nghe không hiểu:
- Rõ ràng là pháp sư, nhưng hết lần này tới lần khác lại chọn con đường cận chiến.
Anh giơ tay lên, phun ra tơ nhện, vô cùng có linh tính quấn quanh Phi Thi.
Đồng thời, dòng điện có ba màu sắc rực rỡ xuất hiện trên cơ thể Mục Lương như mạch điện tử, ngăn chặn Thi Độc khuếch tán ra xung quanh.
Sắc mặt của Phi Thi biến đổi lớn, hắn lao về phía trước hòng né những đòn công kích từ tơ nhện.
- Chạy đâu cho thoát.
Ngón tay của Mục Lương ép xuống như đang đánh đàn vậy.
Tơ nhện mới bay ra một lần nữa quấn quanh Phi Thi.
- Chết tiệt!!
Phi Thi muốn rách cả mí mắt, tơ nhện quấn quanh hắn, không cho hắn cơ hội giãy giụa chút nào.
- Ngưng Tụ Nguyên Tố Nước.
Mục Lương lạnh lùng cất giọng.
Nước trong không khí nhanh chóng bay ra, hình thành quả cầu nước vây hãm Phi Thi ở bên trong.
- Hự hự !!
Trong miệng của Phi Thi phun ra bọt khí, hơi thở chết chóc lượn lờ ở quanh thân.
- Tạm biệt.
Mục Lương chỉ tay vào quả cầu nước, khí tức cực lạnh tản ra, trong nháy mắt bị đóng băng.
Tơ nhện bị đứt, quả cầu nước mất đi chỗ dựa rơi xuống đất rồi vỡ tan.
Trong những mảnh vỡ đó có chứa cả Phi Thi, chết không thể chết lại lần nữa.
- Giải quyết xong.
Mục Lương vỗ tay, bộ dáng hời hợt khiến đám người Ny Cát Sa trợn mắt há mồm.
- Tổng, Tổng Đội Trưởng cứ như vậy mà chết sao?
A Mạn trợn to mắt.
Trên mặt mọi người đều mang vẻ khó tin, ngay sau đó chuyển thành mừng như điên.
- Tổng Đội Trưởng chết rồi, chúng ta được cứu rồi!
- Thật là lợi hại, hai ba chiêu đã có thể giải quyết Tổng Đội Trưởng rồi.
- Thật lợi hại.
Cô gái lạnh lùng khẽ nhếch môi hồng.
Không biết thân thể của cô bởi vì kích động, hay sợ hãi mà run rẩy.
- Không sao chứ?
Mục Lương nghiêng đầu nhìn phía Ny Cát Sa.
- Không, không sao.
Ny Cát Sa lắp bắp trả lời.
Thành chủ thành Huyền Vũ còn cường đại hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Đây gần như đã giết một cường giả cấp bảy chỉ trong giây lát, có thể đứng hiên ngang ở thành Thánh Dương.
- Đều đứng lên đi, trở về thành Huyền Vũ.
Mục Lương thản nhiên nói.
Hai mươi lăm người trước mặt, có phân nửa té ngồi dưới đất, có thể dễ dàng nhìn thấy nét đỏ tươi trên mặt bọn họ.
- Lại phải dùng hết không ít Nước Mắt Thiên Sứ rồi.
Mục Lương nói thầm trong lòng một câu, phải lên kế hoạch thăng cấp Đôi Cánh Thiên Sứ mới được.
- Vâng.
Ny Cát Sa kích động đáp.
Cô nhịn đau đứng lên, bước chân lảo đảo được A Mạn đưa tay đỡ:
- Chị Ny Cát Sa, chân của ngươi không sao chứ?
A Mạn quan tâm hỏi.
- Không sao đâu, vẫn có thể đi.
Ny Cát Sa cười đến mê hoặc lòng người.
Đại thù đã được báo, nhất thời áp lực trong lòng được đánh tan hơn phân nửa.
...
Trong thành Thánh Dương, trong sân một tòa nhà ở trung tâm thành trì.
- Phi Thi chết rồi, là ai làm?
Thành chủ thành Thánh Dương mạnh mẽ mở mắt ra, vừa rồi khí thế của Phi Thi rất hung hăng, trong chốc lát đã không còn cảm giác được.
Đây có nghĩa rằng Phi Thi đã chết rồi.
Thân ảnh của hắn lóe lên rồi biến mất.
Ngoài thành Thánh Dương, Mục Lương dừng bước lại.
Hắn xoay người nhìn về hướng thành Thánh Dương, thản nhiên nói:
- Các ngươi về trước đi, Ly Nguyệt đã chờ các ngươi ở phía trước.
- Thành Chủ Đại Nhân, làm sao vậy?
Ny Cát Sa quan tâm hỏi.
- Có người tới.
Mục Lương lãnh nhạt nói.
Ny Cát Sa ngạc nhiên, đôi mắt màu xanh co rụt lại, trong lòng có suy đoán.
- Chị Ny Cát Sa.
A Mạn khẩn trương kéo của tay của cô.
- Đi theo ta.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Ly Nguyệt mặc áo giáp U Linh hiện thân ra.
Cô nhìn thoáng qua Ny Cát Sa, gật đầu ra hiệu, sau đó đi phía trước dẫn đường.
- Bám theo.
Ny Cát Sa vỗ tay A Mạn, ý bảo đám người theo sát.
Cô không nhịn được hỏi:
- Thành chủ thành Huyền Vũ sẽ không có sao chứ?
Người tới rất có thể là thành chủ thành Thánh Dương.
Các cô nghe nói người kia là quái vật cấp tám, bóp chết các cô đơn giản như bóp chết côn trùng nhỏ.
- Tin tưởng vào hắn.
Ly Nguyệt dừng chân lại, rồi tiếp tục đi về phía trước.
- ...
Ny Cát Sa há miệng, cũng là không nói được lời gì.
Một hồi sau.
Con ngươi màu đen của Mục Lương lẳng lặng nhìn về phía trước, một ông lão đang nhanh chóng chạy băng băng tới, chừng bảy mươi tuổi.
- Thành chủ thành Thánh Dương?
Mục Lương cau mày lại.
- Phi Thi là do ngươi giết?
Lão giả híp mắt lại, không phủ nhận thân phận của mình.
Phi Thi có thực lực cấp bảy, một thân Thi Độc càng khiến người ta nhức đầu, giao chiến với hắn hơi không lưu ý thì sẽ trúng độc.
Trong số các cường giả cùng cấp bậc, phần lớn đều không phải là đối thủ của hắn.
Phi Thi là một trong ba Đại Thống Lĩnh của thành Thánh Dương, lại chết một cách lặng yên không tiếng động ở tại nơi này, đây là đang đánh vào mặt của thành chủ thành Thánh Dương.
Mục Lương phóng khoáng gật đầu, bình tĩnh nói:
- Là ta.
Thành chủ thành Thánh Dương hơi híp hai con mắt rồi mạnh mẽ mở lớn, sau một khắc trực tiếp ra tay, muốn chụp vào mặt Mục Lương.
Hưu!
Sắc mặt của Mục Lương trầm xuống, bĩu môi:
- Thật đúng là rất có khí thế.
Hai tay của anh khởi động năng lực Lân Giáp Ngạnh Hóa, cánh tay lại lần nữa hiện lên mạch kín ba màu sắc rực rỡ như sơ đồ mạch điện tử.
Phanh!
Mục Lương giơ tay lên nắm tay, chưởng về phía đó.
Lửa văng khắp nơi, va vào không khí làm nổ tung mặt đất.
- Không gì hơn cái này.
Sắc mặt của hắn không thay đổi, vẫn hài hòa nói chuyện với đối phương.
- Xem một chiêu của ta đây.
Tay của thành chủ thành Thánh Dương khẽ run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận