Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2101: Cuối Cùng Thì Đó Vẫn Là Phiền Toái, Nên Giải Quyết Sớm Một Chút



Lăng Hương và Linh Vận liếc nhau, cả hai đều thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của mình trong ánh mắt đối phương.

Linh Vận buồn bực nói:

- Làm sao bây giờ, hình như ta nói sai rồi.

- Nói sai?

Lăng Hương liếc bạn tốt một cái, tức giận hỏi:

- Cho nên ngươi không có thật sự thích Mục Lương?

- Không phải… Ta cảm thấy hắn rất tốt.

Lỗ tai Linh Vận đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.

Lăng Hương há miệng, giơ tay lên nâng trán nói:

- Ngươi... Hết cứu được rồi.

Linh Tịch đi tới trước mặt con gái, nắm tay nàng rồi nói:

- Vận Nhi à, sau này con gả tới vương quốc Huyền Vũ thì mẹ sẽ thường xuyên tới thăm con.

Linh Vận cạn lời:

- Mẹ, ngươi nói cứ như ta sắp gả tới nơi vậy.

- Chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Linh Tịch nói với giọng điệu khẳng định.

Lấy thực lực của vương quốc Tề Nhĩ Vô, phải gả con gái còn sợ có người từ chối sao?

Linh Vận đảo mắt một vòng, hỏi:

- Nếu như ta gả tới đây, không có lên làm vương hậu, chỉ là phi tử thông thường thì sao?

- Chuyện này.....

Linh Tịch cau mày lại, nhớ lại trình độ bảo vệ của Mục Lương đối với Hồ Tiên vừa rồi, vị trí vương hậu thật đúng là không nhất định rơi xuống đầu con gái, nghiêm mặt nói:

- Vậy thì làm phi tử trước, sau đó cố gắng leo lên cao, giống như phim truyền hình vậy, cuối cùng sẽ có ngày con có thể lên làm vương hậu.

- Mẹ à, sau này ngươi xem ít phim cung đấu đi, những thứ kia đều là giả.

Linh Vận tức giận nói.

Đoạn thời gian trước Tuyết Cơ quay chụp một bộ kịch cung đấu và phát lên trên TV, độ hưởng ứng rất tốt, các nữ quý tộc đều yêu thích sâu sắc.

Linh Tịch lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nói:

- Ta cảm thấy rất hữu dụng, còn học được không ít chiêu thức đâu, chỉ là vội vã tới vương quốc Huyền Vũ cho nên không kịp thực hành.

Linh Vận co giật khóe miệng, trong lòng yên lặng đốt nến cho các phi tử của cha.

- Thôi, không nói cái này nữa.

Linh Tịch phất tay, trở lại chuyện chính:

- Lần này, chúng ta sẽ ở lại vương quốc Huyền Vũ một đoạn thời gian, tốt nhất để cho ngươi và Mục Lương có thời gian quen thuộc.

- Mẹ an bài là tốt rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Linh Vận ửng hồng.

Lăng Hương nhắm mắt lắc đầu, người bạn thân này của cô đã rung động xem như không cứu được, một lòng nhào vào nam nhân.

Cô nhìn sang bên kia, cha vẫn đang cãi nhau với Ước Mỗ, nhất thời cảm thấy bó tay toàn tập.

- Mục Lương là của con gái ta!

Tề Nhĩ Nạp gân cổ cãi đến đỏ mặt.

Ước Mỗ đen mặt lạnh lùng cười nói:

- Không thể nào, Mục Lương chỉ có thể là của Vận Nhi nhà chúng ta.

Lại tới nữa, thắng bại dục kì quái của các đàn ông.

- Con gái ngươi không có xinh đẹp bằng con gái của ta.

Tề Nhĩ Nạp nghiến răng nghiến lợi nói.

Ước Mỗ cười nhạt, giễu cợt phản bác:

- Đó là ngươi mắt mù, Vận Nhi mới là công chúa xinh đẹp nhất.

- Cha, chú, hai người chớ ồn ào nữa, thật là mất mặt mà.

Lăng Hương kiên trì chen vào giữa hai người.

Ước Mỗ ngắm nhìn bốn phía, đã có không ít người vây lại, lúc này mới đen mặt đi ra.

- Con gái à, con phải cố gắng, không thể thua Linh Vận, biết không?

Tề Nhĩ Nạp nghiêm mặt dặn dò.

-... Vâng, ta biết rồi.

Lăng Hương nhức đầu đáp một câu có lệ.

………

- Ông ~

Ánh sáng tỏa ra từ Trà Thụ Sinh Mệnh nội liễm xuống, vương quốc Huyền Vũ dần dần chìm vào bóng tối.

Ban ngày và đêm tối ở vương quốc Huyền Vũ đều dựa vào ánh sáng của Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Ngao ô ô ~~~

Bầy Sói Mặt Trăng lôi kéo xe thú tiến vào khu Trung Ương, một đường chạy như bay đến tầng tám.

Cửa buồng xe mở ra, Mục Lương và Nguyệt Thấm Di, Hồ Tiên xuống xe.

Nguyệt Thấm Di nhìn cung điện, phun ra một hơi:

- Kết thúc rồi.

- Mệt lắm không?

Mục Lương quay đầu hỏi.

Nguyệt Thấm Di lắc đầu, giải thích:

- Mệt thì không quá mệt, đại điển kiến quốc kết thúc thuận lợi khiến người ta yên tâm.

Yến hội kết thúc, đại biểu đại điển lập quốc lần này cũng kết thúc thuận lợi, vương quốc Huyền Vũ chính thức thành lập.

Sau khi yến hội kết thúc, Nguyệt Thấm Lan lưu tại Đại Hội Trường, sắp xếp công nhân dọn dẹp Đại Hội Trường, hoá trang thành hội trường hội đấu giá, điều này cần hoàn thành suốt đêm, như vậy hội đấu giá ngày mai mới có thể tiến hành thuận lợi.

Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cung điện, mỉm cười nói:

- Ừm, sau này cung điện nơi này chính là vương cung của vương quốc Huyền Vũ.

Hồ Tiên cười quyến rũ hỏi:

- Muốn thay đổi sao?

- Không cần, cung điện bây giờ đã rất ổn rồi.

Mục Lương lắc đầu.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Nguyệt Thấm Di gật đầu.

Anh cất bước đi vào cung điện, ôn hòa nói:

- Ăn chưa no thì có thể bảo nhóm của Tiểu Lan lại chuẩn bị chút đồ ăn.

- Không ăn, ta đi thay quần áo đây.

Nguyệt Thấm Di đưa tay gỡ xuống vật phẩm trang sức trên đầu, uốn éo đi về Thiên Điện của mình.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Ta cũng đi đổi một bộ quần áo, tối nay đoàn người của Tề Nhĩ Nạp sẽ tới.

Vì tham gia đại điển lập quốc nên cô mặc rất long trọng, hiện tại đại điển kết thúc, cô vẫn thích mặc thoải mái một chút.

- Ừm, đi thôi.

Mục Lương ôn hòa trả lời một câu.

Hồ Tiên phất tay, lắc lư đuôi hồ ly đi Thiên Điện.

Vệ Ấu Lan đi lên trước, ngoan ngoãn hỏi:

- Bệ hạ muốn ăn thêm cơm không?

- Không ăn, pha bình trà nóng đem tới thư phòng.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan xoay người đi pha trà.

Anh trở lại trong thư phòng, ngồi trên long ỷ, đôi mắt hơi híp, hồi tưởng lại toàn bộ quá trình đại điển kiến quốc ngày hôm nay.

- Tất cả coi như thuận lợi.

Anh mở mắt ra, đáy mắt hiện lên một tia sáng.

Trong lòng anh còn có một tia nghi ngờ, vốn dĩ cho rằng Hắc Ma Pháp Sư sẽ ra tay ở trong hôm nay, nhưng đến bây giờ lại không có gì xảy ra.

- Cuối cùng thì đó vẫn là phiền toái, nên giải quyết sớm một chút.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cửa thư phòng bị tiểu hầu gái gõ vang.

Vệ Ấu Lan dịu dàng nói:

- Bệ hạ, có rất nhiều người ngoại lai tiến đến khu Trung Ương, bọn họ nói là muốn thấy ngài.

- Lý do là gì?

Mục Lương ngước mắt hỏi.

Vệ Ấu Lan giải thích:

- Nói là vì hợp tác và giao dịch.

Mục Lương nhàn nhạt phân phó:

- Nếu vậy đi tìm Hồ Tiên là được rồi.

Vệ Ấu Lan chớp mắt:

- Ta bảo đại nhân Hồ Tiên đi tiếp đãi bọn hắn nhé?

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng.

Tiểu hầu gái rời đi thư phòng, tìm cô gái đuôi hồ ly để tiếp đãi những quý tộc kia.

Hồ Tiên thuận miệng hỏi một câu:

- Tề Nhĩ Nạp và Ước Mỗ tới chưa?

Vệ Ấu Lan thanh thúy nói:

- Không chỉ là bọn họ, còn có rất nhiều quý tộc ở các vương quốc khác.

- Hồ Tiên nhàn nhạt nói:

- Đã biết, ngươi sắp xếp tất cả đến hoa viên ở tầng ba đi.

- Vâng!

Vệ Ấu Lan kêu Tiểu Tử và các tiểu hầu gái khác cùng đi chiêu đãi đoàn người quý tộc từ xa đến.

Ở đình viện trong vườn hoa, các vương thất quý tộc ở những vương quốc khác nhau ngồi tách ra, tổng cộng khoảng ba mươi, bốn mươi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận