Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3314: Người Có Mới Nới Cũ? (2)

Ny Cát Sa hỏi:

- Thấm Lan, bây giờ có cần nói tin này cho Mục Lương biết không?

Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút, ưu nhã nói:

- Không vội, chờ hắn làm xong rồi hãy nói, tránh làm cho hắn phân tâm.

Ngải Lỵ Na gật đầu nhận đồng nói:

- Cũng đúng, bệ hạ đi đến Thiên Quốc, nơi đó có quá nhiều sự vật không biết, vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Lê Nhã và Lê Tuyết, hỏi:

- Chế tác linh khí như vậy có khó không?

- Không tính là khó, một ngày là có thể chế tác bốn cái.

Lê Nhã lắc đầu trả lời.

Nguyệt Thấm Lan dặn dò:

- Ừm, trước tiên làm mấy cái đưa đi Bệnh Viện Đa Khoa, khoa phụ sản có thể cần dùng đến.

- Vâng.

Lê Nhã và Lê Tuyết đồng thanh đáp lại.

- Không có chuyện gì khác rồi, các người tiếp tục làm việc đi, nhớ chú ý nghỉ ngơi.

Nguyệt Thấm Lan bỏ lại một câu rồi nhẹ nhàng rời đi.

Đám người Hồ Tiên rời đi, mới vừa trở lại chính sảnh cung điện thì đã nhìn thấy ánh mắt mong đợi của nhóm tiểu hầu gái.

- Vương hậu nương nương, như thế nào rồi?

Tiểu Mật quan tâm hỏi.

- Mang thai.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, gật đầu cười nói.

- Thật tốt quá, chúc mừng vương hậu nương nương.

Đám người Ba Phù lập tức hoan hô.

Tiểu Mật nghiêm túc nói:

- Vương hậu nương nương, ta đi lấy giày đế bằng, bắt đầu từ hôm nay không thể mang giày cao gót.

- Còn phải chuẩn bị sữa thú có dinh dưỡng mới được.

Thanh Vụ vội vàng nói.

Nguyệt Thấm Lan cười khổ một tiếng, lời từ chối đến bên môi lại không thể thốt ra được, dù sao thì tất cả mọi người đều rất quan tâm đến cô.

- Các ngươi đang làm gì thế?

Giọng nói nghi ngờ vang lên, Nguyệt Phi Nhan đi vào cung điện.

Cô vừa hoàn thành thần luyện trở về, định ăn một chút gì đó rồi mới đi căn cứ Không Quân.

Tiểu Mật nhanh miệng nói:

- Tiểu thư Nguyệt Phi Nhan, vương hậu nương nương mang thai, ngươi sắp làm chị rồi.

- Cái gì?

Nghe thấy lời này, hai mắt của Nguyệt Phi Nhan trừng lớn, kinh ngạc nhìn về phía mẹ.

- Ừm, ngươi phải làm chị

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Hu hu ~ ~ ~

Nguyệt Phi Nhan hú lên quái dị, bước nhanh tới trước mặt mẹ, giọng điệu khoa trương nói:

- Mẹ, sau này ngươi có em trai hoặc là em gái sẽ không yêu ta nữa sao?

Khóe mắt của Nguyệt Thấm Lan giật một cái, biết cô gái tóc đỏ lại đang đùa giỡn mình.

Cô hít một hơi thật sâu, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Đúng rồi, không cần ngươi nữa.

- Quả nhiên, ta biết ngay mẹ là có người có mới nới cũ mà.

Nguyệt Phi Nhan lộ ra dáng vẻ bị tổn thương sâu sắc, lấy tay che mặt giả vờ thương tâm.

- Đừng dùng thành ngữ bừa bãi.

Nguyệt Thấm Lan co giật khóe miệng.

Nguyệt Phi Nhan một tay che ngực, một tay nâng lên cao, hát:

- Hài tử có mẹ là bảo bối, hài tử không có mẹ là cọng rơm ~ ~ ~

Khóe mắt Nguyệt Thấm Lan điên cuồng co giật, không khỏi uy hiếp:

- Ngươi còn lại hát lung tung, có tin ta tịch thu điện thoại di động của ngươi không hả?

- Mẹ, ta sai rồi.

Nguyệt Phi Nhan biến sắc, thành thật xin lỗi.

Hồ Tiên nhướng mày hỏi:

- Sao vậy, mẹ của ngươi có thai rồi, ngươi không vui à?

- Vui nha, như vậy sau này mẹ sẽ không còn tinh lực để ý đến ta nữa.

Hai mắt của Nguyệt Phi Nhan sáng ngời nói.

Đây là lời nói thật, nhưng trong lòng cô gái tóc đỏ vẫn còn có chút thất lạc, mẹ sắp có con ruột, mà cô chỉ là nhặt được, sau này còn có thể đối đãi với cô như con gái sao?

- ...

Nguyệt Thấm Lan mấp máy môi, không biết nói cái gì cho phải.

Nguyệt Phi Nhan nói trịnh trọng và nghiêm túc:

- Mẹ, nếu mẹ có thai thì phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng cứ hơi một chút là nổi giận, như vậy không tốt cho đứa nhỏ trong bụng đâu.

- Chỉ cần ngươi đừng chọc tức ta là cái gì cũng tốt.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt.

- Mẹ, ta vẫn luôn rất biết điều, không chọc giận ngươi nha.

Nguyệt Phi Nhan có chút chột dạ nhìn khắp nơi.

Nguyệt Thấm Lan hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ lắc đầu.

Cô nghĩ tới cái gì đó, thấp giọng tự lẩm bẩm:

- Phải nói cho tỷ tỷ một tiếng mới được.



Thiên Quốc.

Ban đêm gió lạnh gào thét.

Dưới bóng đêm, trên mặt đất màu nâu xám, Rắn Vong Linh Bốn Cánh vây thành một vòng tròn, lấy thân chắn gió lạnh ban đêm, mà đám người Mục Lương đang nghỉ ngơi trong vòng tròn, thưởng thức bữa tối.

- Ngon quá đi ~ ~ ~

Hổ Tây miệng lớn cắn nuốt thịt thăn, đáy mắt tràn đầy vẻ vui mừng.

Lan Đế cảm thán nói:

- Mấy ngày nay vẫn ăn lương khô, sắp quên mất mùi vị của thịt rồi.

Ly Nguyệt liếc mắt nhìn hai người, nhẹ nhàng nói:

- Ăn từ từ, đừng như là quỷ chết đói vậy chứ.

- Đội trưởng Ly Nguyệt, ngươi không biết mấy ngày nay chúng ta sống như thế nào đâu.

Hổ Tây uỷ khuất nhìn về phía cô gái tóc trắng.

- Không biết, đừng nghĩ đến việc ta giảm bớt xử phạt cho các ngươi.

Ly Nguyệt nói với vẻ mặt không thay đổi.

-...

Hổ Tây nghẹn lời, vẻ mặt càng thêm uỷ khuất, giống như giây tiếp theo là có thể khóc ra thành tiếng.

Cô vừa nghĩ tới việc phải xử phạt sau này, lập tức cảm thấy thịt trong miệng không còn thơm ngon nữa.

Trong mắt Mục Lương hiện ra ý cười, bình thản nói:

- Ăn đi, không đủ thì vẫn còn đó.

Trước mặt hắn là một chiếc bàn nướng, phía dưới là than đang cháy, dùng nướng thịt thăn được ướp qua hương liệu, trên khay nướng tỏa ra mùi thơm mê người.

- Được rồi.

Hổ Tây gật đầu thật mạnh, trong lòng cảm thán bệ hạ tốt bụng.

Cổ Tư Mỹ chớp chớp mắt, trong lòng bổ sung một câu thay Mục Lương, ăn no mới có sức lực sao chép đội quy.

Ly Nguyệt nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi:

- Mục Lương, trước tiên đưa các cô ấy rời khỏi Thiên Quốc à?

Nghe thấy lời này, lỗ tai của Hổ Tây và Lan Đế đều dựng thẳng lên.

Mục Lương suy nghĩ một chút, nhìn về phía hai người Hổ Tây, hỏi:

- Các ngươi tính toán thế nào, muốn trở về trước không?

- Chúng ta đều nghe theo sự sắp xếp của bệ hạ.

Hổ Tây nói với giọng điệu nghiêm túc.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Vậy thì đi theo đi, coi như là tăng thêm một chút kiến thức.

Hắn sợ cô gái tóc trắng này sẽ nhàm chán, bên cạnh có thêm hai người cũng có thể giải buồn một chút, người nhiều hơn chơi mạt chược cũng sẽ thuận tiện hơn.

- Được.

Hổ Tây và Lan Đế cùng nhau gật đầu, có Mục Lương ở đây, hai người cũng không sợ gặp nguy hiểm ở Thiên Quốc.

- Ăn no rồi.

Cổ Tư Mỹ đặt đũa xuống, cô vừa xử lý ba miếng thịt lớn, lúc này vô cùng no.

- Ta cũng no rồi.

Lan Đế ợ một cái, hài lòng vỗ vỗ cái bụng nhỏ.

Hổ Tây đang uống trà, đây là buổi tối mà cô thả lỏng nhất sau khi đi tới Thiên Quốc, ít nhất hiện tại là như vậy.

Ly Nguyệt mỉm cười hỏi:

- Đều ăn no rồi à?

- Ừ ừ, ăn no rồi.

Ba người Hổ Tây cùng nhau gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận