Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2470: Hỏa Đằng. Hầu Tộc Tham Chiến.

Tây Ninh nghiêm túc nói:

- Nhân loại tới rồi, bọn hắn muốn châm lửa đốt Rừng U Linh, chúng ta không thể tiếp tục ở lại đây nữa, quá nguy hiểm.

- Châm lửa đốt Rừng U Linh!

Các Tinh Linh kinh ngạc thốt lên, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Phi Phi cao giọng quát:

- Mọi người im lặng, nghe theo chỉ huy, mau chóng trở về thu dọn đồ đạc, chỉ lấy những thứ có giá trị.

- Đúng vậy, mọi người nhanh tay nhanh chân lên!

Các Tinh Linh rất nhanh bình tĩnh lại, dồn dập chạy về nhà thu dọn đồ đạc.

Tây Ninh nhìn về phía lối vào bí cảnh, lẩm bẩm:

- Nữ vương đại nhân, người nhất định đừng xảy ra chuyện gì.....?!

Bên ngoài bí cảnh Tinh Linh, Nữ vương Tinh Linh bước ra, nhìn về phía dâng lên khói đặc, sắc mặt cô càng lạnh hơn.

Cô bay lên không trung và hướng về phía biên giới Rừng U Linh.

Bên ngoài cánh rừng, người của đoàn Kỵ Sĩ đang nhen lửa đốt cây, trên mặt đất tràn đầy lá khô, chỉ cần ném một cây đuốc là lửa sẽ bùng lên.

- Đáng tiếc chúng ta không mang Ma Pháp Sư hệ hỏa tới, nếu không thì đốt cháy nơi này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng bĩu môi nói.

- Đừng nóng vội, cứ chậm rãi đốt đi.

Kỵ Sĩ Trưởng nói không chút để ý.

Người của Đoàn Kỵ Sĩ đều cầm đuốc trong tay, châm lửa từ nhiều chỗ khác nhau, thế lửa bị gió thổi lan ra xa, bùng nổ thành một ngọn lửa lớn.

- Đùng ~~~ -

Từng cây đại thụ bị đốt cháy, thế lửa càng lúc càng lớn.

Kỵ Sĩ Trưởng nhìn khói đặc dâng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.

- Ta không tin các ngươi sẽ ở mãi bên trong.

Hắn kiên trì chờ đợi.

- vù vù vù ~~~ -

Gió càng lúc càng lớn, ngọn lửa dần dần tiến vào sâu bên trong Rừng U Linh.

Thời gian trôi qua, những cây đại thụ bị đốt đầu tiên sụp đổ, khói đặc dâng lên cao hơn.

Bọn Kỵ Sĩ ho khan:

- Khụ khụ, cháy lớn thật đấy.

- Ông ~~~ -

Xa xa, một tia ánh sáng xanh phóng lên cao, Nữ vương Tinh Linh bay lên không trung, vỗ cánh phát tán ánh huỳnh quang màu xanh lục bao trùm những lục thực chưa bị đốt cháy.

- Hoa lạp lạp ~~~

Đại thụ bắt đầu sinh trưởng, dây leo vươn ra như từng sợi roi dài ra sức đập vào những thân cây bị lửa thiêu đốt, ý đồ dập tắt lửa cho đồng bạn.

Cây cối tỏa ra ánh sáng xanh, chống đỡ ngọn lửa tới gần.

- Các ngươi đáng chết.

Nữ vương Tinh Linh rũ mắt nhìn xuống đoàn Kỵ Sĩ, khắp khuôn mặt tràn đầy sương lạnh.

Kỵ Sĩ Trưởng nhếch miệng cười nói:

- Rốt cuộc cũng xuất hiện rồi, ta còn tưởng phải chờ tới buổi tối thì các ngươi mới chịu xuất hiện.

Nữ Vương Tinh Linh tức giận hỏi:

- Rừng U Linh vô tội, vì sao ngươi phải làm như vậy?

- Ha ha, đây chỉ là một mảnh rừng rậm mà thôi, ở vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ có rất nhiều, ta muốn đốt thì đốt thôi.

Kỵ Sĩ Trưởng nói không chút để ý.

Nữ vương Tinh Linh tức giận lên tiếng:

- Chuyện trộm cướp thức ăn nhân loại là do người thú Hầu Tộc làm, không liên quan tới tộc Tinh Linh chúng ta.

- Ta biết, vậy thì thế nào?

Kỵ Sĩ Trưởng cười phách lối, giơ trường mâu lên nhắm ngay Nữ Vương Tinh Linh.

- Cho nên các ngươi là cố ý nhằm vào tộc Tinh Linh chúng ta?

Nữ vương Tinh Linh lớn tiếng hỏi.

Kỵ Sĩ Trưởng nhếch miệng cười:

- Chẳng phải rất rõ ràng sao?

- Đáng chết!

Nữ vương Tinh Linh trợn mắt, giơ tay ngưng tụ một vòng xoáy màu xanh lục đập về phía đám người Kỵ Sĩ Trưởng.

Cô không thể nhịn được nữa, nếu Rừng U Linh bị phá hủy thì tương đương với việc hủy diệt tộc Tinh Linh, cũng lấy đi nửa cái mạng của cô.

- Ái chà chà, Tinh Linh tức giận rồi.

Kỵ Sĩ Trưởng càn rỡ cười to, dễ dàng né tránh đòn công kích của nữ nhân.

Hắn ta nhún người bay lên không trung, tiến hành phản kích nữ vương Tinh Linh, trường mâu nhắm vào cánh của cô rồi nện mạnh xuống.

- Hừ!

Đôi mắt đẹp của Nữ vương Tinh Linh tản ra tia sáng lạnh lẽo, bàn tay bao trùm ánh sáng xanh nâng lên ngăn trở trường mâu.

- Hoa lạp lạp ~~~ -

Mặt đất bị ngọn lửa bao trùm sinh trưởng ra vô số thực vật màu đỏ, ngọn lửa xung quanh bị áp chế.

Đây là Hỏa Đằng, một loại lục thực dây leo cần dựa vào ngọn lửa để sinh trưởng, sau khi được đề cao bởi ma pháp sinh mệnh của nữ vương Tinh Linh, nó đã trưởng thành chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

Nữ vương Tinh Linh và Kỵ Sĩ Trưởng lao vào chiến đấu, các Kỵ Sĩ còn lại thì ứng phó công kích của Hỏa Đằng, ngoài bìa rừng lập tức biến thành một mảnh đánh túi bụi.

- Phanh ~~~ -

- Đó là cái gì?

Phó Kỵ Sĩ tránh thoát đòn tấn công của Hỏa Đằng, khóe mắt chợt lưu ý đến một đám sương mù màu xám xuất hiện ở phía chân trời.

Nhưng không đợi hắn kịp thấy rõ thì Hỏa Đằng lại công kích lần nữa.

- Đáng chết!

Phó Kỵ Sĩ Trưởng không phân tâm nữa, vung đao chặt đứt gốc rễ của Hỏa Đằng.

- Phanh ~~~

Từng cây Hỏa Đằng ngã xuống rồi biến thành tro tàn, gió đêm thổi qua, thế lửa lại lấn sâu vào trong Rừng U Linh, nhen lửa vô số cây cối.

- Kiệt kiệt kiệt ~ Thật là mùi hương mỹ vị.

Trong đám sương mù màu xám trên bầu trời vang lên giọng cười quái dị của Hư Thất Vương.

……….

- Kiệt kiệt kiệt ~

Hư Thất Vương xuất hiện ở giữa không trung, hắn nhìn xuống cuộc chiến phía dưới, khóe miệng xấu xí cong lên.

Nó nhếch miệng cười:

- Thật là khí tức sinh mệnh nồng đậm, nhất định sẽ rất ngon.

- Đó là cái gì thế?

Người trong đoàn Kỵ Sĩ kinh ngạc hô to.

- Thấy không rõ, giống như mây mù.

- ...

Không đợi người đoàn Kỵ Sĩ biết rõ thứ dị dạng trên bầu trời là gì thì trong rừng rậm lại truyền ra tiếng vang lớn.

- Nhân loại đáng chết, dám thiêu đốt Rừng U Linh

Tiếng gầm gừ phẫn nộ từ trong rừng rậm truyền tới.

- Cộp cộp cộp ~~~

Ngay sau đó, trên trăm bóng hình nhảy qua lại giữa các cành cây, người thú Hầu Tộc giơ vũ khí bằng xương xuất hiện.

Bọn hắn cao từ ba tới bốn mét, toàn thân được bao phủ bởi một bộ lông màu vàng sẫm, sau lưng là một chiếc đuôi cường tráng thô to bằng cánh tay người trưởng thành.

- Hừ, đây là họa do các ngươi gây ra, hiện tại mới chịu tới giải quyết.

Nữ vương Tinh Linh phẫn nộ lên tiếng.

Thống lĩnh Hầu Tộc gầm hét:

- Cái gì gọi là hoạ do chúng ta gây ra, tất cả đều là do loài người sai!

- Giết chết toàn bộ.

Kỵ Sĩ Trưởng lạnh lùng hô một tiếng, sắc mặt tràn đầy sự tàn khốc.

- Vâng.

Đoàn Kỵ Sĩ đồng thanh đáp lại, bắt đầu ra tay đối phó các người thú Hầu Tộc.

Trong mắt thống lĩnh Hầu Tộc lộ hung quang, hắn quơ múa cốt bổng trong tay, quát:

- Xé nát đám nhân loại kia cho ta! Giẫm nát đầu của bọn chúng!

- Vâng, thống lĩnh!

Các người thú Hầu Tộc lộ ra vẻ mặt hung quang, quơ cốt bổng tấn công bọn Kỵ Sĩ.

Mặc dù Hầu Tộc và tộc Tinh Linh không thân, nhưng chỉ cần dính dáng đến sự an nguy của Rừng U Linh thì cả hai vẫn có thể buông thành kiến, nhất trí đối ngoại.

Người thú Hầu Tộc ra đòn rất nguyên thủy, cốt bổng trong tay được làm từ xương của ma thú, trình độ cứng cáp tương đương với ma cụ trung cấp.

- Phanh ~~~

Có Kỵ Sĩ mới vừa giao thủ đã bị người thú đập bay, khôi giáp và lồng ngực cùng nhau lõm xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận