Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2166: Thú Vương, Ngươi Quá Coi Trọng Bản Thân Rồi.



Một quý tộc trẻ tuổi nói với giọng thành khẩn:

- Mục Lương các hạ, lần này nhờ có ngài mà chúng ta mới có thể an toàn.

- Đúng vậy, may mắn có Mục Lương các hạ ở đây, nếu không chúng ta tuyệt đối sẽ chết rất thê thảm.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Các quý tộc khác lần lượt lên tiếng phụ họa.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu, ánh mắt rơi xuống người Thú Vương cách đó không xa.

- Cộp cộp cộp ~~~

Anh cất bước đi tới Thú Vương, ánh mắt lạnh buốt.

Con ngươi của Thú Vương co rút lại, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ mình bị phát hiện rồi?

Hắn ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh, hai mắt càng ngày càng đỏ.

Mục Lương đứng trước mặt Thú Vương, hờ hững nói:

- Không coi ta ra gì mà giở trò tại đây, lá gan của ngươi thật sự rất lớn!

- Các hạ đang nói gì thế, tại sao ta lại nghe không hiểu?

Thú Vương nói với giọng điệu khàn khàn.

Các quý tộc khác đưa mắt nhìn nhau, có người đã đoán được điều gì đó, quay đầu nhìn Thú Vương với ánh mắt tràn đầy sát ý.

Ly Nguyệt và Mễ Á cũng đã hiểu rõ, lập tức giơ tay ra lệnh hộ vệ Trung Ương và các binh sĩ bao vây Thú Vương.

Thú Vương cau mày chất vấn:

- Các hạ làm vậy là có ý gì?

Mục Lương nhấc mắt lên, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chặp vào đối phương:

- Chớ giả bộ nữa, hương vị ma dược dính trên người ngươi nặng nhất, bầy ma thú biển kia là do ngươi gọi tới.

Thú Vương biến sắc, con mắt co rút lại đến mức tận cùng, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

- Mục Lương các hạ, ngươi nói như vậy nghĩa là thế nào?

Tề Nhĩ Lạp không hiểu hỏi.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu:

- Bầy ma thú biển vừa rồi ngửi được ma dược mê hoặc chúng nó cho nên mới tụ tập ở chỗ này.

- Mà ma dược này là do Thú Vương làm ra, ta nói đúng không?

Linh Tịch tiếp lời.

Mục Lương lạnh lùng cười một tiếng:

- Đúng vậy, trong tất cả những người ở đây, chỉ có mùi trên người hắn là nặng nhất, nhất là trong ống tay áo.

- Hừ, ngươi nói thế nào là thế ấy sao? Chỉ dựa vào một cái miệng là có thể vu hãm ta à?

Thú Vương cười lạnh một tiếng.

Hắn ta nhìn đám quý tộc nhân loại xung quanh, nở nụ cười châm chọc:

- Ngoài mặt thì giả vờ nói yêu thích hòa bình, người thú và nhân loại là bình đẳng, hiện tại lại vu hãm ta gọi bầy ma thú biển kia tới đây, các hạ chán ghét người thú chúng ta đến thế sao?

Không ít quý tộc đều do dự, phân tích tính chân thực trong lời nói của Thú Vương, thậm chí có người còn hoài nghi Mục Lương đang muốn trốn tránh trách nhiệm cho nên mới cố ý nói như vậy.

- Ta không ghét người thú khác, nhưng ngươi thật sự khiến ta không ưa nổi.

Mục Lương nói với giọng điệu hời hợt.

- Ngươi...

Thú Vương trợn tròn hai mắt.

………

Nhóm Linh Tịch và Tề Nhĩ Lạp liếc nhau rồi lắc đầu, cảm thấy lời nói của Thú Vương không đáng tin.

Mễ Á nhìn chăm chú vào Thú Vương, giọng nói lạnh như băng:

- Hừ, bệ hạ của ta còn cần phải vu oan hãm hại ngươi à?

Ly Nguyệt hất cằm lên, ngạo nghễ nói:

- Nếu bệ hạ chúng ta muốn giết ngươi thì chỉ cần một cái tát là đủ rồi, không cần phải đứng đây phí thời gian đâu.

Một quý tộc trẻ tuổi gật đầu nhận đồng:

- Đúng vậy, lấy thực lực của Mục Lương các hạ, căn bản không cần vu tội ngươi, giết là tốt rồi.

- Thú Vương, ngươi quá coi trọng bản thân rồi.

Tên quý tộc tai to mặt lớn lạnh lùng cười nhạo.

- Nhưng không thể chỉ dựa vào một câu nói mà xác định việc này là do Thú Vương làm.

Có người nhỏ giọng mở miệng.

Các quý tộc đều quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh, người nói chuyện là một lão già xấu xí, lão ta là cường giả thực lực cấp 7 và là công tước của một vương quốc nhỏ.

Bọn hắn cảm thấy bất ngờ vì còn có người nói thay cho Thú Vương.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Muốn biết thật giả thì chỉ việc ném ngươi ra ngoài biển, xem coi có thể hấp dẫn ma thú biển khác hay không là sẽ rõ thôi.

Bức tường lưu ly trên phi thuyền là nửa phong kín, nhưng trên người Thú Vương dính khí tức ma dược rất đậm, đối với ma thú biển mà nói thì đây là miếng mồi câu rất tốt.

- Ta cảm thấy như vậy rất tốt, có thể chứng minh sự trong sạch của hắn.

Tề Nhĩ Lạp hờ hững mở miệng.

Ước Mỗ nở nụ cười lạnh lùng:

- Vậy ném ra ngoài đi.

- Đúng vậy, ném hắn ra ngoài đi, không thì ma thú biển sẽ lại kéo đến đây lần nữa!

Không ít quý tộc lên tiếng phụ họa.

- Các ngươi cố ý!

Thú Vương giận dữ hét lên.

Mục Lương giơ tay lên túm lấy cổ Thú Vương:

- Chớ giả bộ, miệng ngươi chỉ toàn lời nói dối.

- Ở trước mặt bệ hạ, lời nói dối sẽ bị nhìn thấu.

Mễ Á đi lên trước, lấy ra sợi xích làm từ Thép Tím trói Thú Vương lại.

Các quý tộc nhìn sợi xích Thép Tím quấn quanh người Thú Vương hơn mười vòng, chân mày mỗi người khẽ giật một cái, dù cho là cường giả Vương giai cũng không tài nào tránh thoát được.

Thú Vương phẫn nộ hô to:

- Các ngươi không thể làm như vậy, các ngươi đang nhục nhã ta!

Mục Lương không rảnh nói nhảm với đối phương, cong ngón tay lại rồi nhẹ nhàng bắn ra, Thú Vương lập tức bay ra ngoài, bức tường lưu ly sau lưng mở ra một cái lỗ khiến hắn bay ra ngoài.

- Nổi gió.

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, trong phi thuyền đột nhiên nổi lên một trận gió to, cuốn toàn bộ không khí trong bức tường lưu ly ra bên ngoài, bao gồm cả khí tức ma dược.

Các quý tộc đi tới trước bức tường lưu ly, nhìn chăm chú vào Thú Vương đang rơi tự do, không ít người đều cảm thấy hồ nghi, chuyện này thật sự do Thú Vương làm sao?

- Ào ào ~~

Ngay sau đó, nước biển cuồn cuộn dâng lên, mười mấy con ma thú biển cấp 8, cấp 9 vọt ra khỏi mặt nước, chen lấn cắn về phía Thú Vương đang rơi xuống.

- Hống hống hống ~~~

Đôi mắt của bầy ma thú biển trở nên đỏ ngầu, trong mắt tràn đầy sự điên cuồng.

Thú Vương nhìn từng cái miệng to như chậu máu bên dưới, hắn ta mất lý trí rống giận:

- A! Buông ta ra, các ngươi và hắn đều đáng chết, là ta làm thì thế nào? Mau thả ta!

- Hắn ta thừa nhận rồi.

Lửa giận trong mắt Linh Tịch càng tăng lên.

Các quý tộc phẫn nộ mắng to:

- Thì ra Thú Vương đúng là thủ phạm, vừa ra ngoài đã hấp dẫn nhiều ma thú biển như vậy.

- Hừ, từ đầu ta đã cảm thấy là hắn làm rồi, quả nhiên ta đoán không sai mà!

Mục Lương nghe các quý tộc bàn tán, nhìn chăm chú vào Thú Vương bị ma thú biển cấp 9 nuốt chửng, ánh mắt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.

- Bệ hạ.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Ánh mắt của Mục Lương trở nên hiền hòa, khoát tay nói:

- Ừ, tiếp tục đi tới trước đi.

Anh giải trừ Trấn Thiên Địa khiến phi thuyền vận chuyển có thể vận hành bình thường, sau đó lấy ra La Bàn chỉnh sửa phương hướng đi tới.

Giọng nói của Mục Lương vang vọng khắp phi thuyền:

- Vấn đề đã được giải quyết, mọi người nghỉ ngơi đi.

- Được, cảm ơn ngài!

Không ít quý tộc lên tiếng đáp lại.

Phi thuyền tiếp tục đi tới, sương mù dày đặc bao phủ thân thuyền lần nữa, phạm vi xung quanh khôi phục an tĩnh.

Mục Lương xoay người trở lại phòng nghỉ trong khoang thuyền, thả lỏng ngồi dựa ở trên ghế sa lon.

Bạn cần đăng nhập để bình luận