Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 461: Mặt Mũi Là Quan Trọng Nhất

- Đùng đùng !
Hồ Tiên phủi phủi hai tay, lạnh nhạt nói:
- Giải quyết.
Hai con ngươi của Lan Đế tỏa sáng, khen ngợi nói:
- Chị Hồ Tiên, ngươi thật lợi hại.
- Là hắn quá yếu.
Hồ Tiên cười quyến rũ nói.
- A Thanh, ngươi không có chuyện gì chứ?
Đội viên hộ vệ Khu vực Trung ương đỡ A Thanh đứng dậy, kiểm tra thương thế của cô ấy.
- Uống bí dược chữa thương trước.
Đội viên vội vàng lấy ra bình lưu ly mang theo bên người, mở nắp bình ra, rót dược dịch màu xanh lá cây vào trong miệng A Thanh.
- Ực ực, khụ khụ !
A Thanh đột nhiên ho khan hai tiếng, chữa thương bí dược uống xong, sắc mặt rất nhanh chuyển biến tốt đẹp, không còn thảm như vậy trắng.
- Em gái, không có sao chứ?
Hồ Tiên hơi cúi người hỏi.
A Thanh được đỡ lấy đứng lên, giọng suy yếu nói:
- Tiểu thư Hồ Tiên, ta không sao.
Hồ Tiên chậm rãi gật đầu, trong lòng đang tán thưởng bí dược chữa thương, chỉ uống một bình, thương thế đã tốt hơn phân nửa.
A Thanh dùng là bí dược chữa thương phiên bản nâng cấp, thương thế sẽ trong thời gian ngắn chuyển biến tốt đẹp.
- A......
Trên mặt đất, ba tên thuộc hạ Ma Cà Rồng không ngừng kêu thảm, bị các hộ vệ còn lại đánh đập một trận, suýt chút nữa đã ngất đi.
Trong con mắt màu xanh sẫm của Lỵ Lỵ thu lại kinh hãi, ngước mắt nhìn về phía căn phòng bị sụp đổ, bên trong không có động tĩnh.
Chẳng lẽ tên Gia Văn kia bị một cước đạp chết?
A Thanh một lần nữa đứng thẳng người, hỏi ý kiến:
- Tiểu thư Hồ Tiên, làm sao bây giờ?
- Không có việc gì, chết thì đã chết, là hắn trêu chọc chúng ta trước.
Hồ Tiên nhún vai, bộ dáng không thèm quan tâm.
- Vâng.
A Thanh mím môi một cái, tròng mắt nhìn về phía các Ma Cà Rồng giả bộ hôn mê trên mặt đất.
Đạp đạp !
Trong hẻm nhỏ truyền đến tiếng bước chân.
Nhóm Nguyệt Thấm Lan đã quay trở lại, trong tay Ly Nguyệt còn mang theo một cái lồng sắt, bên trong nhốt một con hung thú giống như đá.
Đây là Nguyệt Thấm Lan mua được từ bên trong một gia đình, cũng vì con hung thú này có dáng vẻ kì lạ, cho nên mới bị cô vừa ý.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nguyệt Thấm Lan đi ra ngõ nhỏ, nhíu mày nhìn kỹ Ma Cà Rồng trên mặt đất.
- Đến tìm phiền phức.
Hồ Tiên khom lưng quán sát hung thú trong lồng sắt.
- Chuyện gì xảy ra?
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía A Thanh, nghe được âm thanh hơi thở của cô ấy vừa tức giận vừa đứt quãng, là bị thương.
A Thanh gằn từng chữ kể lại chuyện đã xảy ra:
- Là như vậy, vừa rồi có 4 người đi tới, tự xưng là người của gia tộc Sát Huyết, muốn bắt chúng ta trở về......
- Thiếu chủ gia tộc Sát Huyết, ngông cuồng như vậy?
Con mắt màu hồng của Ngải Lỵ Na trợn tròn, vội vàng lấy quyển sổ với bút ra ghi lại.
- Người kia đã chết rồi sao?
Ly Nguyệt lạnh lùng hỏi một tiếng.
A Thanh suy yếu nói:
- Thưa đội trưởng, còn chưa đi kiểm tra.
- Ta đi xem một chút.
Ly Nguyệt cất bước đi về phía căn phòng đổ nát.
Quần chúng vây xem vội vàng tản ra, nhường ra một con đường.
Ly Nguyệt đi tới trước căn phòng ấy, nhìn thấy Gia Văn đang nằm ở bên trong hấp hối.
Miệng với mũi của hắn đang không ngừng chảy máu, ngực bị lõm xuống, ngay vị trí lõm xuống có một vết thương lớn cỡ ngón tay cái, đang không ngừng chảy máu.
Ly Nguyệt chăm chú nhìn thêm, do dự muốn bổ thêm một đao hay không.
- Ly Nguyệt, chúng ta trở về thôi, thành Dạ Nguyệt không có gì tốt để chơi.
Âm thanh thanh nhã của Nguyệt Thấm Lan có chút tức giận vang lên.
- Được.
Ly Nguyệt thu lại suy nghĩ vừa rồi, cất bước đuổi kịp bước chân đám người Nguyệt Thấm Lan.
Các cô gái rời đi, nơi này khôi phục lại bình thường, lại không ai quan tâm nhóm Ma Cà Rồng nằm trên đất, hoặc trong lòng bọn họ, hận không thể cầu cho bọn họ đều chết đi.
- Nếu người gia tộc Sát Huyết biết, sẽ nổi điên, chúng ta vẫn nên rời đi, miễn cho bị tai họa lan đến.
- Có đạo lý, đi nhanh lên.
Quần chúng vây xem rất nhanh tản ra.
Qua một đống lửa thời gian, mới có người của gia tộc Sát Huyết vội vã chạy đến, mang Gia Văn đi ra từ trong đống phế tích, vừa vội vàng đỡ đi về.
Hai mươi phút sau.
Trong tòa thành của gia tộc Sát Huyết.
Gia Văn được đưa về, được dìu về bên trong phòng của hắn.
- Phanh !
Cửa phòng bị bỗng nhiên đẩy ra, một nam tử trung niên với một phụ nhân vội vã đi vào gian phòng.
Mặt mũi nam nhân tràn đầy phiền muộn, còn nữ nhân kia thì hung tợn trợn mắt, nếu dùng ngôn ngữ ở Địa Cầu để miêu tả chính là bộ dáng chanh chua.
Hai người là cha mẹ của Gia Văn, cha hắn là Đại chấp sự của gia tộc Sát Huyết, mẹ hắn là Tam trưởng lão gia tộc Sát Huyết.
- Con của ta, làm sao bị thương thành tình trạng như vậy?
Sắc mặt của người phụ nữ tràn đầy tia bi thương, đôi tay run run an ủi sờ vào khuôn mặt hốc hác của con trai mình.
Gia Văn yếu ớt mở nửa con mở mắt, miệng khẽ nhếch lên hô hấp suy yếu, không thể nói được.
Hắn đã uống máu của cường giả cấp 6, chỉ là bị thương nghiêm trọng, cần thời gian mới có thể khôi phục.
- Hừ, cả ngày chỉ biết gây chuyện.
Gương mặt của Gia Áo đen lại tức giận nói.
Tạp San trợn mắt thét to:
- Gia Áo, ngươi câm miệng cho ta, con trai đã bị thương thành tình trạng như thế, ngươi còn có tâm trạng dạy dỗ?
Khuôn mặt của Gia Áo càng đen hơn.
- Là ai đả thương Gia Áo chúng ta?
Tạp San cắn răng nghiến lợi hỏi.
- Chấp sự đại nhân, chúng ta còn đang điều tra, bây giờ chỉ biết là là một nhóm nữ nhân đánh thiếu chủ thành dáng vẻ như vậy.
Tên thuộc hạ Ma Cà Rồng cúi đầu xuống cung kính nói.
- Một nhóm nữ nhân? Hừ!
Gia Áo nghe vậy càng tức giận hơn.
Con trai bị một nhóm nữ nhân đánh, đây quả thực là ném hết thể diện của hắn.
Đối với Ma Cà Rồng cao quý, mặt mũi là quan trọng nhất.
Tạp San trừng mắt với chồng một cái, âm thanh khàn khàn suy đoán nói:
- Có phải là người của ba gia tộc khác làm hay không?
Thành Dạ Nguyệt có bốn gia tộc Ma Cà Rồng thuần huyết, từ trước đến nay đều là căm thù lẫn nhau, không quen nhìn mặt nhau, không ai phục ai.
- Khó nói, trước hết để cho người điều tra cẩn thận.
Gia Áo trầm giọng nói.
Trong mắt của hắn hiện tia lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng nói:
- Mặc dù tính cách của Gia Văn không tốt, nhưng cũng không phải người nào đều có thể làm nhục nó.
Nửa giờ sau, các cô gái về tới thành Huyền Vũ, Hồ Tiên ở lại Phố Buôn Bán, xử lý những đơn đặt hàng giao dịch khá lớn.
Những người còn lại đều đi về Khu vực Trung ương, đi lên Cung điện ở tầng thứ năm.
- Ta trở về trước viết du ký, có việc lại đến gọi ta.
Ngải Lỵ Na vội vã rời đi.
Trong đầu của cô đang có rất nhiều ý tưởng, muốn trước tiên trở về viết xuống, hoàn thành Du Ký Mạo Hiểm của bản thân.
Lan Đế với Lỵ Lỵ cũng trở về cư trú Thiên Điện, muốn kể lại sự việc lần này bản thân tận mắt thấy với Bối Nhĩ Liên.
- A Thanh, đi với ta gặp Mục Lương.
Nguyệt Thấm Lan gọi lại muốn rời đi a Thanh.
- Vâng.
A Thanh cung kính lên tiếng.
Nguyệt Thấm Lan với Ly Nguyệt, A Thanh đi về hướng phòng làm việc.
Ở cửa thư phòng, tiểu hầu gái dựa lưng vào tường, cầm sách trong tay đang xem rất tập trung.
- Tiểu Lan, Mục Lương có ở bên trong không?
Nguyệt Thấm Lan dùng chất giọng hiền dịu hỏi thăm.
Vệ Ấu Lan vội vàng đứng thẳng eo, giấu sách ở sau lưng, yếu ớt nói:
- Đại nhân Thấm Lam, đại nhân Mục Lương đang ở bên trong.
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp con mắt, khuôn mặt cười nói:
- Lúc nghỉ ngơi có thể đọc sách, nhưng nhớ kỹ đừng quá mất tập trung.
- Vâng.
Gương mặt xinh đẹp của Vệ Ấu Lan ửng đỏ, cúi đầu đến mức thấp nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận