Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 739: Một Cái Nhấc Chân Của Nó Đi Được Từ Mấy Trăm Đến Hơn Một Ngàn Mét

- Mục Lương, ta thấy nhóm Thủy Tinh Ngư con giống như sắp bị nấu chín.

Mễ Nặc nhíu mày, nhỏ giọng lo lắng.

- Chẳng lẽ là năng lượng của quả Tinh Thần quá lớn?

Mục Lương kinh ngạc nói.

Hai mươi quả Tinh Thần kia, ngay cả cường giả ăn cũng có thể gia tăng thực lực.

Lúc này, dáng vẻ của nhóm cá con giống như cá sống trong nước sôi, không ngừng quay cuồng giãy giụa.

Mục Lương do dự có nên đút cho chúng nó Nước Mắt Thiên Sứ hay không.

Hoa lạp ~~~

May mà Thủy Tinh Ngư con có thể chống đỡ nổi, hình thể bắt đầu chậm rãi phóng to, tăng trưởng đến một mét mới ngừng lớn.

Đồng thời, khí thế mà Thủy Tinh Ngư con tản mát ra cũng từ cấp 1 biến thành cấp 3.

- Hai mươi con Thủy Tinh Ngư cấp 3!

Ánh mắt của Mục Lương lộ ra sự vui mừng.

Hai mươi con Thủy Tinh Ngư cấp 3 có thể cung cấp đủ nước cho Vườn Sinh Thái.

Anh vung tay lên, dòng nước bao quanh Thủy Tinh Ngư con bị tách ra.

Mục Lương ôm vòng eo nhỏ nhắn của Mễ Nặc, dịu dàng nói:

- Đi thôi, chúng ta đến Vườn Sinh Thái.

Hai người phóng lên không trung, mang theo dòng nước bao quanh nhóm cá con, sau đó bay về phía Vườn Sinh Thái Ngoại thành.

Không lâu sau, khu vườn đã xuất hiện trong tầm mắt của cô gái tai thỏ.

- Thật xinh đẹp.

Mễ Nặc không nhịn được tán thưởng.

Vườn Sinh Thái là hình ảnh tự nhiên thu nhỏ, không giống với cây xanh được trồng một cách có chủ ý, lục thực nơi này lộn xộn và không đồng đều, nhưng lại có một vẻ đẹp khác lạ.

- Sau này, khu vực này sẽ càng xinh đẹp hơn.

Mục Lương mỉm cười.

Anh ôm cô gái tai thỏ đáp xuống mặt đất, trước mặt hai người là một con sông.

- Xem ra nên đào một cái hồ.

Mục Lương suy nghĩ, tiếp theo nhấc chân đạp nhẹ một cái.

Mặt đất trước mặt nhanh chóng sụt xuống, cuối cùng tạo thành một cái hố rộng hai trăm mét, sâu ba mươi mét.

Đồng thời anh lại vận dụng năng lực nới rộng lòng sông của Vườn Sinh Thái, độ rộng đạt đến sáu mét, chiều sâu bốn mét.

- Tốt, sau này các ngươi sẽ sinh sống ở đây.

Mục Lương rót dòng nước lơ lửng xuống hố, tiếp đó thả hai mươi con Thủy Tinh Ngư vào trong.

Ào ào ~~

Bọn chúng dùng toàn lực sản xuất nước, tốc độ không nhanh, nhưng cũng khiến cho mực nước dâng cao một chút.

- Thôi thôi, để ta giúp các ngươi một tay.

Mục Lương co giật khóe miệng.

Nếu chờ chúng nó lấp đầy nước trong hố phải mất một lúc lâu.

Anh giơ tay nắm không khí, ngưng kết nguyên tố nước nồng đậm, trên không trung xuất hiện vô số giọt nước, cuối cùng hình thành một cơn mưa to trên hố sâu.

Không đến mười phút, khu vườn đã có thêm một cái hồ lớn, nước chảy dọc theo đường sông vào sâu bên trong Vườn Sinh Thái.

Cạc cạc cạc......

Cách đó không xa, một đám Vịt Lông Vàng chậm rãi bơi qua lại, vui sướng tắm rửa lông vũ màu vàng trên thân.

Mục Lương hài lòng gật đầu, khu vườn này càng ngày càng hoàn thiện.

………..

Sáng sớm.

Đinh đông đinh đong…..

Chuông vang lên bảy hồi, du dương, trầm bổng.

Ầm vang…

Tiểu Huyền Vũ tỉnh giấc, một cái nhấc chân của nó đi được từ mấy trăm đến hơn một ngàn mét.

Khu Trung Ương, trong thư phòng, Mục Lương đang ngồi nghe Nguyệt Thấm Lan báo cáo công tác.

- Hiện giờ, nội thành đã khôi phục lại trật tự bình thường, số người bị thương là mười hai, không có người nào chết.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói.

- Ừm. Vậy là tốt rồi.

Mục Lương gõ nhẹ lên đầu.

Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói:

- Về công tác của các phân xưởng, trại chăn nuôi đang chuẩn bị di dời. Ngày hôm nay trên báo sẽ đăng tin về việc này.

Di dời các phân xưởng chỉ là bước chuẩn bị đầu tiên. Trước khi chế tạo ra xe ngựa thì các phân xưởng vẫn sẽ đặt ở nội thành.

- Được rồi. Ngươi hãy thông báo xuống dưới. Ba ngày sau sẽ tiến hành di dời các phân xưởng.

Mục Lương ngước mắt nhìn lên, dặn dò.

Muốn chế tạo ra xe ngựa cũng không khó, cái khó chính là nên sử dụng loại hung thú nào làm vật kéo. Hiện tại trong lòng anh có ba sự lựa chọn: số một chính là Lợn Tám Răng Nanh của trại chăn nuôi. Thế nhưng dã tính của chúng nó chưa được thuần hoá triệt để, phải cần Tiểu Huyền Vũ thả ra khí tức uy hiếp, chúng mới chịu ngoan ngoãn.

Số hai là kiến thợ của loài Kiến Gọng Kìm, trước mắt loài kiến này mới vừa đẻ trứng xong, phải mất năm ngày mới có thể ấp trứng thành kiến thợ được.

Mà sau khi kiến thợ nở, chúng cần mười ngày để trở thành kiến trưởng thành.

Vượt qua giai đoạn trưởng thành, kiến thợ mới có được năng lực ‘Cự lực’, đến lúc đó nó mới có thể kéo được xe ngựa chở đầy người.

Số ba vẫn như trước chính là cho Sói Mặt Trăng kéo xe ngựa, nhưng làm như vậy không khỏi có chút lãng phí tác dụng của nó.

Sói Mặt Trăng càng thích hợp nuôi thành đàn đi săn bắn hơn, như vậy mới phát huy được hết giá trị của nó, mà không phải đưa nó trở thành con vật kéo xe ngựa cho người dân.

Mục Lương suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định cho Lợn Tám Răng Nanh đi kéo xe.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã lên tiếng.

- Chợ Đầu Mối bên kia sao rồi?

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.

- Đã tuyển được một nhóm nhân viên công tác mới, đang huấn luyện bọn họ.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng lật mở cuốn sổ tay tuỳ thân của mình, tao nhã nói:

- Chờ thêm hai ngày nữa, là có thể mở cửa chợ cho mọi người. Giá cả đã trùng khớp với Siêu Thị rồi.

Giá cả hàng hoá của Chợ Đầu Mối thực sự phải hạ xuống, nếu không người dân trong thành làm sao chịu mua sắm ở đây được?

- Ừm, cửa hàng trong chợ cho phép người ngoài thuê. Hôm nay báo có đăng tin này không?

Mục Lương hỏi rõ ràng.

Cửa hàng trong Chợ Đầu Mối vốn chỉ cho người dân trong thành thuê.

Dân trong thành có thể thuê cửa hàng ở đây, sau đó bán đồ ăn, quần áo… nhưng chỉ cho phép giao dịch bằng đồng Huyền Vũ.

Hơn nữa, giá cả thương phẩm mà người dân bán ra, cần phải được Cục Quản Lý của nội thành phê duyệt. Không cho phép tự mình định giá hay bán phá giá. Đây là biện pháp để ổn định thị trường.

Đương nhiên, tất cả chỉ là giải pháp tạm thời. Sau khi trải qua một thời gian phát triển, có thể buông lỏng một ít hạn chế.

- Ngươi yên tâm đi. Báo đã đăng tin này rồi.

Nguyệt Thấm Lan mở quyển số tay ghi chép ra xem, xác định đã truyền mệnh lệnh cho Toà Soạn Báo rồi.

Con ngươi màu đen của Mục Lương loé sáng, cười khen ngợi:

- May mắn có ngươi trợ giúp ta.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi, má lúm đồng tiền tròn xoe như bông hoa nhỏ. Cô đứng dậy, lại gần Mục Lương, đôi chân thon dài đặt song song cùng một chỗ.

Cô cất lên âm thanh tao nhã, hỏi:

- Còn có chuyện gì sao?

- Có!

Mục Lương vươn người, vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn tinh tế của người phụ nữ tao nhã kia rồi kéo cô vào lòng mình.

- Ngươi muốn làm gì…?

Con mắt màu lam của Nguyệt Thấm Lan loé sáng, đáy mắt cô hiện lên một tia hoảng hốt.

Khuôn mặt tươi cười của cô nhanh chóng hiện lên một lớp ửng hồng, hô hấp theo bản năng chậm lại, tim bắt đầu đập nhanh hơn.

- Ngươi nói đi?

Mục Lương nheo mắt lại, hô hấp cũng chậm dần.

Tuy nhiên, vào lúc này lại có âm thanh phá hư bầu không khí này, ví dụ như bây giờ.

Cộc cộc cộc….. Có tiếng gõ cửa thư phòng truyền vào.

- Đại nhân, xưởng bên kia gửi hàng mẫu bút chì cho ngài.

Âm thanh của Vệ Ấu Lan truyền từ ngoài cửa vào.

- …

Mặt anh đen lại trong ba giây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận