Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 642: Phương Pháp Ép Lạnh

Cốc cốc cốc

Lúc này, bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa, giọng của tiểu cô hầu gái vang lên:

- Đại nhân, ta đã bóc xong một chậu đậu phộng nữa rồi

Giọng của Tiểu Mật truyền vào.

- Tốt, mang đi rửa sạch trước đã nhé!

Mục Lương bình thản lên tiếng.

- Dạ.

Tiểu Mật ngoan ngoãn vâng lời rồi xoay người rời đi.

- Vừa nãy vào đây ta đã thấy có gì đó kỳ quái, sao người lại sai họ bóc nhiều đậu phộng như thế làm gì?

Nguyệt Thấm Lan nhanh chóng quên đi vấn đề lúc này, tỏ ra thắc mắc

- Dùng để ép dầu, ta phải đi xem sao.

Mục Lương nói xong, chuẩn bị đứng dậy định đi ép dầu

- Để ăn trưa xong đã, cơm nước xong hẵng làm.

Cô vội vàng ngăn cản.

- Làm nhanh thôi

Mục Lương thuận miệng đáp lại, chân đã bước nhanh ra ngoài.

…………..

Bên ngoài Cung điện, Tiểu Mật đang rửa đậu phộng, sau khi rửa xong thì đổ vào thùng sạch, cứ thế lặp lại ba lần.

Mục Lương bước ra khỏi sảnh chính, nhìn đậu phộng vẫn còn nhỏ nước, hơi chuyển động suy nghĩ, sử dụng năng lực tách bọt nước ra khỏi chúng.

- Giã nát đậu phộng, tiếp đó đặt vào lồng hấp chưng chín.

Anh ôn hòa dặn dò.

- Vâng.

Tiểu Mật và Diêu Nhi cung kính đáp.

Hai người khệ nệ bê đậu phộng đã ráo nước đi vào cung điện, tìm dao và thớt gỗ, bắt đầu băm đậu phộng.

- Như vậy quá chậm.

Mục Lương thấy thế im lặng trong phút chốc.

Anh đi tới bên cạnh tiểu hầu gái, giơ tay ngưng tụ lưu ly thành một cái máy nghiền thủ công, nhìn rất giống dụng cụ gọt bút chì ở Địa Cầu.

- Các ngươi đổ đậu phộng vào đây, tiếp đó xoay nắm tay như vậy.

Mục Lương đích thân làm mẫu.

Răng rắc răng rắc ~~

Bàn quay bên trong máy nghiền chuyển động, đậu phộng bị nghiền nát, rơi xuống đồ đựng bên dưới.

- Thật là tiện lợi!

Diêu Nhi khẽ nhếch đôi môi phấn hồng, nhìn Mục Lương với ánh mắt tràn ngập sùng bái.

- Thành chủ đại nhân quả là lợi hại!

Tiểu Mật khen một câu.

Anh cong môi cười, cảm giác được người khen cũng không tệ lắm.

- Mục Lương, tới giờ ăn cơm trưa rồi!

Giọng nói của cô gái tai thỏ truyền tới từ nhà ăn.

- Tới ngay.

Mục Lương quay đầu đáp.

Anh xoay người đi nhà ăn, trên bàn cơm đã bày đầy mỹ thực nóng hôi hổi.

Sau khi anh ngồi xuống chủ vị, những người còn lại mới lần lượt ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn trưa.

- A, đây là món gì?

Hi Bối Kỳ nhai đậu phộng, đôi mắt màu vàng óng trợn tròn.

- Đó là đậu phộng.

Mễ Nặc hồn nhiên đáp.

Hi Bối Kỳ múc một thìa đậu phộng rồi cho toàn bộ vào miệng, vừa ăn vừa nói:

- Ngô ngô, mặc dù không biết là cái gì...... Nhưng thật sự ăn thật ngon!

- Ta gắp, ta lại gắp......

Nguyệt Phi Nhan nghiêm mặt.

Cô dùng đũa vụng về gắp đậu phộng, nhưng đã gắp bảy, tám lần rồi mà vẫn không thể gắp được một viên.

- Đồ ngốc.

Nguyệt Thấm Lan co giật khóe miệng, nhét thìa vào tay con gái.

Cô mắng thầm trong lòng, nuôi nấng nhiều năm như vậy, tại sao cô lại cảm thấy con gái không thông minh?

Nghĩ tới đây, cô lại nghĩ tới người chị rời đi bộ lạc Nguyệt Đàm, không biết hiện tại cô ấy thế nào rồi?

- Ngao ô~

Nguyệt Phi Nhan thành công ăn đậu phộng, vẻ mặt thỏa mãn khiến mọi người ở đây đều phải bật cười, làm lơ mọi người chê cười, tự tán dương:

- Ăn quá ngon.

- Nhưng không thể ăn quá nhiều, rất dễ bị nóng.

Mục Lương ôn hòa nói.

Nguyệt Phi Nhan chớp đôi mắt màu đỏ, sau đó lại là một thìa đậu phộng vào miệng.

- Nếu quá nóng thì phát tiết thôi.

Hi Bối Kỳ thuận miệng đáp, cũng mức một thìa đậu phộng vào miệng.

Mục Lương dở khóc dở cười, câu nói ‘mỹ thực là trên hết’ quả nhiên là không sai mà.

- Chị, hôm nay ngươi đừng đi.

Mễ Nặc nhìn về phía cô gái tai mèo.

Mễ Á tò mò hỏi:

- Chiều nay ngươi không bận gì sao?

- Buổi chiều ta phải học hát, sau đó luyện tập ghi-ta.

Mễ Nặc suy nghĩ một chút rồi đáp.

Cô biết chị gái lo lắng cái gì, vội vàng bổ sung thêm một câu:

- Ngươi chỉ cần ngồi bên cạnh nhìn thôi, sẽ không quấy rầy tới ta.

-..... Tốt thôi, vậy đợi chút nữa ta đi thăm sư phụ.

Mễ Á chậm rãi gật đầu.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, nhớ tới nhóm người Bối Nhĩ Liên, không biết bọn họ nghiên cứu lục thực có tiến triển tới đâu rồi?

Hơn một tiếng sau, bữa cơm trưa kết thúc trong tiếng cười đùa.

Hầu gái thu dọn bát đũa, Hồ Tiên trở về Phố Buôn Bán, không yên lòng khi để Lạc Già ở Trân Bảo Lâu một mình, cô muốn đi nhìn chằm chằm đối phương.

Nguyệt Thấm Lan chuẩn bị tới Xưởng In Ấn an bài chuyện mà Mục Lương dặn dò, sau đó đi Cục quản lý Ngoại thành.

Mục Lương rời khỏi phòng ăn, đi về phía sảnh chính.

Tiểu Mật và Diêu Nhi đã giã nát toàn bộ đậu phộng, hiện giờ chuẩn bị đặt vào lồng hấp bắt đầu chưng cách thủy.

- Đại nhân, kế tiếp nên làm như thế nào?

Tiểu Mật tò mò hỏi.

- Chưng chín, tiếp đó cho vào nồi xào rồi tiến hành ép lạnh.

Mục Lương thuận miệng giải thích.

Tiểu Mật nhỏ giọng nói:

- Ta không hiểu cho lắm......

-.....

Mục Lương mím môi.

Anh cũng không quá hiểu về nguyên lý ép lạnh, chỉ biết loại phương pháp này có thể ép ra dầu.

Khi còn nhỏ anh từng nhìn thấy người khác sử dụng phương pháp cũ này để ép dầu.

Lộc cộc lộc cộc ~~

Nước trong nồi sôi trào, sau một thời gian thì đậu phộng giã nhỏ đã chín.

Mở lồng hấp ra, đổ đậu phộng vào nồi lưu ly, nhóm lửa bắt đầu xào, sau năm phút.

- Như vậy được rồi.

Mục Lương hô dừng lại.

Anh đưa tay ra, chế tạo một đồ đựng hình trụ tròn bằng lưu ly cao gần một mét, đường kính chừng nửa mét.

Đáy của thùng hình trụ được bịt kín, chỉ để lại một vài khe hở nhỏ dài.

Mục Lương lại dùng lưu ly chế tạo ra giá đỡ bốn chân, chính giữa là hình tròn để cố định thùng đứng thẳng.

Dưới giá đỡ có thể đặt chậu lớn, dùng để chứa dầu được ép ra.

- Đổ đậu phộng xào vào đây.

Mục Lương đưa tay ra hiệu.

- Vâng.

Tiểu Mật và Diêu Nhi ngoan ngoãn phối hợp, đổ đậu phộng vào trong thùng trụ tròn.

Mục Lương giơ tay đè đậu phộng cho bằng, sau đó dùng lưu ly chế tạo một tâm trụ có kích cỡ bằng thùng.

Sau khi đặt tâm trụ vào trong thùng, anh bắt đầu đè ép đậu phộng bên trong.

- Kế tiếp sẽ là việc tốn sức.

Mục Lương lại dùng lưu ly chế tạo ra một cây chùy cực lớn.

- Ha!!

Anh giơ đại chùy lên cao, sau đó nện mạnh xuống tâm trụ.

Mục Lương nện chùy không ngừng nghỉ, tâm trụ từ từ đè ép đậu phộng khiến cho không gian của chúng càng ngày càng nhỏ lại.

Tí tách......

Dưới đáy thùng trụ tròn bắt đầu có dầu phộng màu vàng sậm chảy ra, rơi xuống chậu lớn.

- Đây chính là dầu phộng sao?

Đôi mắt đẹp của Tiểu Mật trừng to.

- Thì ra nó có màu như vậy.

Diêu Nhi ngoẹo đầu.

Cô bé thấy dầu phộng nhỏ xuống càng ngày càng nhiều, bây giờ đã chảy thành dòng.

Phanh phanh phanh......

Mục Lương tiếp tục đập, tiếng vang to lớn hấp dẫn Nguyệt Phi Nhan đang chuẩn bị tới Thiên Cức Quan.

- Mọi người đang làm gì vậy?

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc hỏi.

Diêu Nhi trả lời thay:

- Mục Lương đại nhân đang ép dầu.

- Ép dầu? Có vẻ chơi rất vui!

Nguyệt Phi Nhan nổi hứng muốn chơi, kích động đi tới bên cạnh Mục Lương.

- Muốn thử không?

Mục Lương cười hỏi.

- Muốn!

Nguyệt Phi Nhan xoa hai bàn tay vào nhau, vội vàng gật đầu nói:

- Sức lực của ta rất lớn.

- Được rồi, ngươi làm đi.

Mục Lương dừng tay, đưa đại chùy cho cô gái tóc đỏ.

- Ha!!

Nguyệt Phi Nhan nắm cán của đại chùy bằng hai tay, hô to một tiếng, dùng hết sức lực nâng đại chùy lên rồi nện xuống.

- Xem ra phải cải tiến một chút, hiệu suất ép dầu như vậy quá thấp.

Mục Lương vuốt cằm suy tư.

Bạn cần đăng nhập để bình luận