Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1253: Làm Sao Để Trị Cảm Nhiễm Hư Quỷ?



Lục Nghiên hiểu được, những người trước mắt này đã quá sợ hãi. Mỗi ngày trôi qua, bọn họ càng tới gần tử vong hơn, chính cái cảm giác trơ mắt nhìn mình dần dần chết đi này mới khiến bọn họ cực kỳ hoảng sợ.

- Đảo chủ đại nhân, thời gian chỉ có ba tháng, quá ngắn ngủi, rất nhanh sẽ trôi đi mất, chúng ta không muốn chết đâu.

Một người phụ nữ còn trẻ hai mắt đẫm lệ cầu xin.

- Ta còn có đứa nhỏ ba tuổi phải nuôi, ta muốn sống sót.

Một người con gái cũng lên tiếng khẩn cầu.

Hai mắt Lục Nghiên chớp động, cô thở sâu một hơi, gật đầu nói:

- Ta đã biết, ta sẽ nghĩ biện pháp…

Nhóm đảo dân cảm tạ, trong mắt bọn họ tràn đầy hy vọng và chờ mong.

- Đảo chủ đại nhân, cầu xin ngài...



Tâm trạng của Lục Nghiên đầy nặng nề, cô từ biệt dân đảo, đi ra ngoài Vệ thành.

- Phải làm cách nào mới chữa khỏi được cảm nhiễm Hư Quỷ … Hoặc làm sao để có Nước Mắt Thiên Sứ?

Cô có chút mờ mịt.

Trong lúc không chú ý, cô gái tóc xanh đã đi tới bên ngoài Vệ thành, vừa vặn nhìn thấy xe ngựa công cộng đang đỗ tại sân ga, chuyến tiếp theo, xe ngựa sẽ đi tới Nội thành.

- Trước tiên cứ tới Nội thành nhìn, gặp được thành chủ là tốt nhất.

Lục Nghiên hạ quyết tâm, cô bước nhanh đi đến bên ngoài xe ngựa. Cô lấy ra một xu Huyền Vũ, bắt chước những hành khách khác nhét tiền vào hòm đựng xu Huyền Vũ.

Sau khi vào thùng xe, cô tìm một vị trí dựa vào cửa sổ rồi ngồi xuống.

Khoảng mười phút sau, người điều khiển rung rung dây cương, để cho xe ngựa chạy nhanh trên đường lớn của vệ thành, con đường lớn này đi thông tới nội thành.

- Thông báo cho các ngươi, ngày mai đừng ra ngoài chạy loạn, cứ thành thật ở trong nhà đi.

Người lái xe đầu cũng không quay lại, chỉ hắng giọng dặn dò một câu.

- A, vì sao vậy?

Có hành khách nghi hoặc hỏi.

- Ngốc ạ, qua hai ngày nữa, thuỷ triều hư quỷ sẽ đến đây, chỉ có ở nhà mới là an toàn nhất.

Hắn chắc chắn lên tiếng.

Người lái xe vừa dứt lới, bên trong thùng xe bộc phát ra từng tiếng kinh hô.

- Cái gì, thuỷ triều hư quỷ sẽ bạo phát?

- Trời ạ, ta không nên ra khỏi cửa, ta phải đi về.

Tiếng kinh hô vang lên không ngừng.

Sắc mặt Lục Nghiên cũng thay đổi, cô không nghĩ rằng thuỷ triều hư quỷ sẽ tới nhanh như vậy.

- Các ngươi không đọc báo chí sao?

Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn đám hành khách bên trong thùng xe, lớn tiếng nói:

- Đừng có tiết kiệm một xu Huyền Vũ, nhất định phải đọc báo chí hàng ngày, có rất nhiều chuyện quan trọng được viết trên mặt báo.

- Chỉ có hai ngày nay ta không xem thôi, về sau nhất định sẽ đọc đầy đủ mỗi kỳ!

- Ta cũng vậy...

Nhóm hành khách tỏ ra cực kỳ hối hận, nhưng phần nhiều hơn là sợ hãi. Bây giờ thuỷ triều hư quỷ sắp tới, bọn họ nên làm cái gì bây giờ?

Người lái xe nhếch miệng cười, tiếp tục nói:

- Đừng sợ hãi, bên dưới vệ thành đều có hầm trú ẩn, chỉ cần trốn vào đó, thì cho dù ngươi đảm nhiệm hay không đảm nhiệm công tác cũng rất an toàn.

- Đúng vậy. Thành chủ đại nhân xây dựng hầm trú ẩn, chính là cho chúng ta một nơi tị nạn.

Có hành khách thở phào nhẹ nhõm, dần dần trầm tĩnh lại.

Lục Nghiên tò mò hỏi:

- Hầm trú ẩn thực sự chắc chắn như vậy sao?

Hắn liếc mắt nhìn cô gái tóc xanh một cái, dùng giọng khẳng định nói:

- Ngươi mới đến thành Huyền Vũ phải không?

- A, tại sao ngươi biết?

Lục Nghiên trừng lớn đôi mắt đẹp màu xám.

- Nhìn quần áo ngươi mặc là biết.

Hắn rung rung dây cương, làm cho Lợn Tám Răng Nanh kéo xe ngựa đi vào đường lớn trong ngoại thành.

Hắn tiếp tục nói:

- Chỉ có người mới đến thành Huyền Vũ mới mặc quần áo bằng da thú, nếu đã ở lâu, nhất định sẽ mua vải bố để mặc.

Hiện tại, ở Thành Huyền Vũ, giá cả của vải bố đã cực kỳ rẻ, dân chúng bình thường cũng mua được. Dù sao mặc những loại quần áo bằng da thú chưa được xử ký, không có thoải mái bằng quần áo bằng vải bố.

Hơn nữa với loại thời tiết nóng nực như hiện nay, nếu mặc quần áo da thú cực kỳ dễ dàng toát mồ hôi đầy người.

- Hoá ra là nguyên nhân này...

Lục Nghiên nhìn qua những hành khách khác trong xe, đúng là bọn họ đều mặc quần áo bằng vải bố.

- Cô gái ơi, hầm trú ẩn của thành Huyền Vũ cực kỳ dày, nó được kiến tạo bằng ngọc lưu ly, có thể ngăn cản công kích của hư quỷ cấp tám.

Người lái xe ngạo nghễ nói.

Con ngươi màu xám của Lục Nghiên sáng lên, cô kinh ngạc nói:

- Mạnh như vậy!

Xa phu lộ ra vẻ mặt sùng bái nói:

- Đương nhiên, thành chủ đại nhân tự mình kiến tạo, làm sao có thể kém được?

- Không có việc gì, thuỷ triều hư quỷ đến đây cũng không sợ, chúng ta có nhiều thánh thú hộ thành như vậy, chắc chắn có thể ngăn cản được bầy hư quỷ.

- Đúng vậy, chúng ta còn có Thành Phòng Quân cơ mà.

Nhóm hành khách đều yên tâm trở lại, không khí khẩn trương hồi nãy rất nhanh đã giảm bớt.

Lục Nghiên há miệng thở dốc, cô cũng không biết nên nói cái gì cho phải, những người này cũng quá lạc quan đi!

Cô nghĩ một chút, mới mở miệng hỏi:

- Đúng rồi, ta nên làm thế nào để trị liệu cảm nhiễm Hư Quỷ?

- Trị liệu cảm nhiễm Hư Quỷ sao? Ngươi phải tìm thành chủ đại nhân mới được.

Hắn ngây thơ nói.

Lục Nghiên lên tinh thần, gấp gáp nói:

- Thành chủ đại nhân có biện pháp chữa khỏi cảm nhiễm Hư Quỷ?

Người lái xe lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng lúc trước trên báo chí đã đăng, nói rằng đang nghiên cứu bí dược trị liệu cảm nhiễm Hư Quỷ, nhưng cũng không biết có thành công hay không?

- Hoá ra là như vậy…

Đôi mắt đẹp của Lục Nghiên ảm đạm xuống, nhưng như vậy cũng có hy vọng rồi. Cô âm thầm cầu nguyện, hy vọng thành Huyền Vũ đã nghiên cứu ra bí dược trị liệu cảm nhiễm Hư Quỷ.

Lục Nghiên lại hỏi:

- Làm thế nào mới gặp được thành chủ đại nhân?

- Thành chủ đại nhân đâu phải người muốn gặp là sẽ gặp được.

Người lái xe rung rung dây cương, làm cho Lợn Tám Răng Nanh chạy nhanh hơn một chút.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Đôi môi của Lục Nghiên run lên, trên mặt cô lộ vẻ nôn nóng.

Hắn suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nói:

- Nếu ngươi có việc gấp, có thể đi tới cục quản lý tìm thư ký đại nhân, ngày nào cô ấy cũng gặp thành chủ đại nhân.

- Được.

Lục Nghiên gật đầu, cô âm thầm ghi nhớ nội dung này.

Người lái xe lần thứ hai dặn dò:

- Ngàn vạn lần đừng đi một mình tới khu Trung Ương, một khi người xa lạ tới gần nơi đó, không cần biết vì chuyện gì cũng sẽ bị hộ vệ Trung Ương bắt lại thẩm vấn.

- Ta hiểu rồi, cám ơn ngươi.

Lục Nghiên thành thật nói lời cảm ơn.

…………..

Ken két… Sau khi xuyên qua cổng vào Nội thành, tốc độ của xe ngựa từ từ chậm xuống.

Nội thành phồn hoa hơn rất nhiều so với ngoại thành, người đến người đi, cho nên xe ngựa không thể chạy với tốc độ quá nhanh.

- Thiệt nhiều cây xanh!

Đôi mắt màu xám của Lục Nghiên lòe lòe tỏa sáng, trong lòng sợ hãi than không thôi. Cô ngước mắt nhìn lên, đã thấy tán Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ, từ đó cả kinh nói không nên lời.

- Một cái cây khổng lồ!

Lục Nghiên sợ hãi than.

Cho đến khi xe ngựa dừng lại ở quảng trường trong nội thành, cô mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.

- Đã tới quảng trường nội thành, tất cả mọi người đều xuống xe đi.

Người lái xe quay đầu lại hô một tiếng.

Đạp đạp đạp…

Hành khách trong xe đều đứng dậy xuống xe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận