Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3163: Nhân Ngư nhập thế ban đầu thể nghiệm. « 2 càng ». (length: 7774)

Vương quốc Huyền Vũ, bên trong thành Sơn Hải buôn bán.
Buổi tối, đường lớn trong khu buôn bán vẫn náo nhiệt như thường, các cửa hàng đều giăng đèn kết hoa, người đi lại tấp nập. Jae hee nhường trong đám đông, Mộ Thanh Tuyết và Cotillard đứng tại chỗ, có chút ngơ ngác nhìn xung quanh. Cotillard run giọng nói: "Tộc trưởng đại nhân, đông người thật..."
Mộ Thanh Tuyết cau mày, có vẻ không quen với nơi đông đúc thế này.
Nàng nhỏ giọng nói: "Chúng ta ăn chút gì đã."
"Vâng."
Cotillard liền vội vàng gật đầu.
Hai người điều khiển phi thuyền mini, di chuyển sang một bên, đến trước một quán lẩu.
"Thơm quá."
Mộ Thanh Tuyết chớp đôi mắt vàng kim xinh đẹp.
"Tộc trưởng đại nhân, hình như đây là chỗ ăn cơm."
Cotillard dò xét nhìn vào bên trong quán, thấy có không ít người đang ngồi quanh bàn ăn thứ gì đó.
Mộ Thanh Tuyết khịt mũi, nhẹ giọng nói: "Trông có vẻ ngon đấy."
Cotillard hỏi: "Tộc trưởng đại nhân, vậy ăn ở đây nhé?"
"Được."
Mộ Thanh Tuyết gật đầu.
Nhân viên quán thấy hai người đi vào, liền ra đón và nói: "Hai vị đến đúng lúc, vừa hay còn một bàn trống."
Cotillard bước lên trước nói: "Chúng ta lần đầu đến đây."
"Tôi hiểu rồi, mời hai vị đi theo tôi."
Nhân viên quán tỏ vẻ đã hiểu, chuyện này với họ quá bình thường. Cotillard và Mộ Thanh Tuyết đi theo sau, lên lầu hai, tới chỗ gần cửa sổ, nơi có một bàn ăn trống.
Nhân viên quán đưa menu, ân cần nói: "Mời hai vị ngồi đây, đây là menu, muốn ăn gì thì cứ đánh dấu vào."
"Oh oh, vâng."
Cotillard gật đầu, nhìn vào menu với đầy chữ mà ngẩn người.
Mộ Thanh Tuyết cầm menu lên xem, không nói gì nhưng vẫn hiểu được, giống với chữ viết của tổ tiên, chỉ có vài chữ là nàng không hiểu.
Nhân viên quán nhìn lướt qua, hiểu ra, bèn tiến lên hỏi: "Có cần tôi giới thiệu món ăn không ạ?"
"Được."
Mộ Thanh Tuyết nghiêm nghị gật đầu.
Nhân viên quán mỉm cười mở lời: "Trước hết cần chọn nước lẩu, ở đây chúng tôi gợi ý món lẩu uyên ương, một nửa cay, một nửa hầm xương, là món được khách ưa chuộng nhất…."
"Được."
Mộ Thanh Tuyết lại gật đầu.
Nhân viên quán tiếp tục giới thiệu: "Cải thảo, viên mực tự làm, xúc xích thịt ma thú, chân gà sốt Tam Thải, thịt tươi thái lát... Đây đều là các món ăn bán chạy nhất của quán."
"Lấy hết."
Mộ Thanh Tuyết không hề nghĩ ngợi mà phất tay nói.
"Vâng."
Nhân viên quán mỉm cười gật đầu, cầm bút đánh dấu nhanh vào menu. Anh ta lại giới thiệu thêm mấy món, nhưng Mộ Thanh Tuyết đều muốn hết.
Nhân viên quán thu lại menu nói: "Hai vị, nhiêu đây đủ ăn rồi, tôi sẽ cho nhà bếp làm ngay, không đủ thì sau gọi thêm đồ ăn nhé."
"Được."
Mộ Thanh Tuyết đáp lời.
Nhân viên quán quay người rời đi, để lại hai người ngồi ngắm nghía xung quanh.
Cotillard khẽ nói: "Tộc trưởng đại nhân, chúng ta còn chưa có tiền Huyền Vũ."
Sau khi đến thành buôn bán Sơn Hải, họ đã hỏi thăm nhân viên công tác, rồi đến nhà băng gần ga tàu để đổi tiền Huyền Vũ.
"Chắc là ăn no rồi mới trả tiền Huyền Vũ chứ."
Mộ Thanh Tuyết không chắc chắn nói.
Đây là lần đầu tiên nàng đến thế giới loài người, rất nhiều điều nàng chưa hiểu.
"Chắc vậy."
Cotillard chậm rãi gật đầu.
Vài phút sau, nhân viên quán bưng lên một chiếc nồi Lưu Ly, bên trong một nửa là nước hầm xương, một nửa là nước lẩu cay. Anh ta thuần thục khởi động thiết bị làm nóng trên bàn, rồi đặt nồi lên trên.
Một nhân viên khác bưng khay đến, bày ra từng bàn đồ ăn, nhanh chóng lấp đầy cả mặt bàn. Cotillard vẻ mặt khó hiểu nhìn nhân viên quán, hỏi: "Đây đều là đồ sống."
"Đúng vậy, lát nữa chỉ cần thả vào nồi nấu, chín thì chấm gia vị ăn."
Nhân viên quán giới thiệu. Mộ Thanh Tuyết gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Nhân viên quán mỉm cười dặn dò: "Hai vị dùng bữa ngon miệng, có gì cứ gọi tôi."
"Vâng."
Cotillard đáp một tiếng.
Nàng gắp một miếng thịt, rồi cho tất cả vào nồi.
"Ùng ục ùng ục ~~~"
Nước lẩu sôi sùng sục, miếng thịt nhanh chóng chuyển màu và chín.
Cotillard mắt sáng lên, dùng đũa gắp một miếng thịt lên nói: "Ngon quá."
"Ngươi ăn thử trước đi."
Mộ Thanh Tuyết bĩu môi.
"Vâng."
Cotillard nuốt nước miếng, gắp miếng thịt cho vào miệng.
Nàng nhai hai cái, mắt tròn xoe: "Tộc trưởng đại nhân, ngon quá đi."
"Xem ra hương vị cũng không tệ."
Mộ Thanh Tuyết hài lòng gật đầu, lúc này mới gắp thịt trong nồi. Nàng vừa ăn thử một miếng, đôi mắt vàng kim lập tức sáng lên, tay gắp thức ăn nhanh hơn.
"Tộc trưởng đại nhân, để lại cho ta chút với."
Cotillard kêu lên. Mộ Thanh Tuyết nói: "Đổ thêm hai đĩa nữa vào đi."
"Ah."
Cotillard bĩu môi, bưng viên thịt và miếng thịt đổ hết vào nồi.
"Ùng ục ùng ục ~~~"
Hai người ăn uống vui vẻ, cuối cùng thậm chí còn gọi thêm hai lượt đồ ăn nữa mới no bụng.
"Ơi ~~~"
Cotillard ợ một cái, hài lòng nói: "Tộc trưởng đại nhân, no quá."
"Không sai, đồ ăn ở vương quốc Huyền Vũ đúng là ngon."
Mộ Thanh Tuyết hài lòng gật đầu. Nàng đứng lên lơ lửng trên mặt đất, nhã nhặn nói: "Đi thôi."
"Vâng."
Cotillard vội vàng đuổi theo.
"Hai vị, mời thanh toán ở đây."
Nhân viên quán mỉm cười nói.
Cotillard hỏi: "Bao nhiêu tiền Huyền Vũ?"
"Tổng cộng 325 đồng Huyền Vũ."
Nhân viên quán mỉm cười nói.
"Không đắt lắm."
Cotillard lẩm bẩm gật đầu, lấy tiền Huyền Vũ ra thanh toán.
Nhân viên quán giật giật môi, muốn nói rằng ăn một bữa hết hơn ba trăm đồng Huyền Vũ thì đúng là có thể ăn thật, nhưng vẫn cố nhịn. Sau khi thanh toán tiền ăn, Mộ Thanh Tuyết và Cotillard trở lại đường phố, người đi lại vẫn đông đúc.
"Tộc trưởng đại nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Cotillard xoa bụng hỏi.
"Đi tìm Mục Lương."
Mộ Thanh Tuyết không cần suy nghĩ mà nói.
Cotillard vẻ mặt mơ hồ hỏi: "Tìm Mục Lương các hạ làm gì, mà tìm ở đâu?"
"Nơi này là địa bàn của hắn, hẳn là sẽ tiếp đãi chúng ta."
Mộ Thanh Tuyết hờ hững nói.
Cotillard gật đầu: "Hình như cũng đúng."
Mộ Thanh Tuyết lạnh lùng nói: "Ngươi đi hỏi người ta thử xem, xem Mục Lương đang ở đâu."
"Vâng."
Cotillard ngoan ngoãn gật đầu. Nàng quay trở lại quán lẩu, gọi một nhân viên quán và hỏi.
"Các cô muốn gặp quốc vương bệ hạ của chúng ta sao?"
Nhân viên quán sửng sốt.
Cotillard ngây thơ hỏi: "Đúng vậy, hắn đang ở đâu, muốn đi tìm thì làm thế nào?"
Vẻ mặt nhân viên quán lộ rõ vẻ khó tả, thầm nghĩ: "Bệ hạ của chúng ta ở trên cao nguyên chủ thành, muốn đi thì phải đi tàu hỏa hoặc là tàu vận chuyển."
"Mất bao lâu?"
Cotillard lại hỏi.
Nhân viên quán giải thích: "Đi tàu hỏa mất hai ngày, còn đi tàu vận chuyển thì chỉ mất một giờ thôi."
"Hai ngày, lâu quá đi."
Cotillard kinh ngạc nói.
"Các cô đi cũng chưa chắc đã gặp được bệ hạ của chúng ta đâu, không phải ai muốn gặp là có thể gặp."
Nhân viên quán nhắc nhở. Cotillard ngây thơ nói: "Không sao, chúng ta quen biết Mục Lương các hạ mà."
Vẻ mặt nhân viên quán đầy hoài nghi, nghi ngờ cô gái Nhân Ngư đang nói mê sảng, rồi cười trừ đi ra ngoài.
00000 0 ps: «2 chương »: Cầu khen thưởng. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận