Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1924: Tòa Vệ Thành Số Mười Hai – Thành Băng Tuyết



Mười phút sau, Nguyệt Thấm Lan thu hồi bút máy, trên mặt hiện lên thần sắc khen ngợi, nhìn về phía Mục Lương, nhẹ nhàng nói:

- Một trăm câu hỏi, chỉ sai hai câu mà thôi.

- Rất tốt, xem ra chúng ta sắp có một nữ thư ký tương lai rồi.

Mục Lương nói đùa.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, giận trách:

- Vậy thì phải xem biểu hiện sau này của cô ấy, còn phải quan sát thêm mấy năm nữa, nếu người này có thể tiếp nhận vị trí của ta thì thật là chuyện tốt vô cùng.

Mục Lương cười một tiếng, ôn hòa nói:

- Vậy thì chờ xem biểu hiện lúc sau của cô ấy đi.

Lần sát hạch tuyển chọn người quản lý Vệ Thành này tổng cộng có ba vòng, hai vòng trước đều là thi viết, vòng thứ ba là phỏng vấn.

Nguyệt Thấm Lan kiêu ngạo nói:

- Nơi này có ta rồi, ngươi cứ yên tâm đi đi, còn rất nhiều việc phải làm.

- Ừm, ta vẫn luôn rất yên tâm về ngươi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên.

Nguyệt Thấm Lan nở nụ cười, ưu nhã vẫy tay:

- Ngươi mau đi đi, buổi tối về sớm một chút, ta muốn ăn lẩu.

- Được.

Trong mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, cơ thể lóe lên tại chỗ rồi biến mất.

Anh vừa rời đi thì nhân viên công tác đã ôm bài thi tiến tới, cung kính nói:

- Thư ký đại nhân, tất cả bài thi đều được thu hồi.

- Ngươi để bên cạnh đi, bảo những người bên ngoài tiến vào.

Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt phân phó.

- Vâng.

Nhân viên này đặt bài thi vào trong rương, xoay người đi ra cửa chính Đại Hội Trường.

Nguyệt Thấm Lan thuận tay cầm lên một bài thi, nhìn mặt chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, mới nhìn thoáng qua đã thấy sai mười câu.

-...Xem ra người có tài vẫn rất hiếm hoi.

Cô thở dài, cố nén xúc động muốn vò bài thi này rồi ném vào thùng rác.

Không bao lâu, một giám thị thi dẫn nhóm người dự thi thứ hai vào Đại Hội Trường.

- Tiến vào tìm chỗ ngồi xuống, không được tùy ý đi lại, phải giữ yên lặng.

Các giám thị hô to.

Hơn mười phút sau, dưới ánh mắt chăm chú của Thành Phòng Quân, những người dự thi đều nơm nớp tìm được chỗ ngồi rồi an phận ngồi xuống.

- Hiện tại, ta sẽ nói về qui định kỳ thi...

Nguyệt Thấm Lan cầm loa lên, lặp lại mười tám điều qui định khi thi.

……………

- Vù vù vù ~~~

Vệ Thành Số Mười Hai được xây ở một vùng đất băng tuyết trắng xóa, từng cơn gió thổi qua mang theo cái lạnh thấu xương khiến toàn thân run lập cập.

Đây là một tòa thành băng tuyết, nhưng trước mắt còn chưa có tuyết rơi.

Nếu quan sát cả tòa Vệ Thành trên không trung, ngoại trừ một mảnh trắng tinh thì chỉ có thể nhìn thấy một ít thợ sửa chữa ăn mặc dày nặng đang làm việc, trừ cái đó ra thì không còn bất cứ người nào khác.

Tòa Vệ Thành này mới vừa bắt đầu xây dựng, vẫn chưa có người dân vào ở.

- Vù vù vù ~~~

Mục Lương xuất hiện ở trên không trung và quan sát Số Mười Hai Vệ Thành, anh đang tìm kiếm địa phương xây dựng sân trượt tuyết và sân trượt băng thích hợp nhất.

Anh nhìn lướt qua, cuối cùng vẫn quyết định xây sân trượt tuyết và sân trượt băng trong thành, nơi đó có một khoảng đất trống đủ lớn.

Dù sao thì sau này nơi đây sẽ là một tòa thành du lịch.

- Ông ~~~

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, dùng năng lực vòng lại khu vực dự định xây sân trượt băng và sân trượt tuyết, mặt đất mọc lên một bức tường băng cao nửa mét.

Từ trên cao nhìn xuống thì tường băng vây thành một vòng tròn xinh đẹp, sân trượt tuyết và sân trượt băng chiếm mỗi bên một nửa.

Mục Lương đáp xuống mặt băng trống trải.

Xa xa có vài thợ sửa chữa đang làm việc, mọi người vốn đang sợ hãi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi vừa nhìn thấy anh thì tất cả đều thở phào yên lòng.

- Là thành chủ đại nhân!

- Thành chủ đại nhân muốn làm cái gì vậy?

Các thợ sửa chữa đều tò mò nghỉ chân đứng nhìn từ xa.

Mục Lương không có để ý tới bọn họ, mà là giơ tay lên ra hiệu:

- Bắt đầu.

Ầm ầm ầm ~~~

Mặt băng dưới chân hắn chấn động, chậm rãi nâng cao nửa mét.

Thợ sửa chữa vây xem bị giật mình bởi cảnh tượng này, vội vàng lùi về phía sau mấy bước.

Xây sân trượt băng khá dễ dàng, chỉ cần xử lý mặt băng cho tốt, điều chỉnh độ cứng để thích hợp trượt là đủ rồi.

Vệ Thành Số Mười Hai được xây trên Lĩnh vực của Băng Minh Xà, không cần lo lắng về vấn đề nhiệt độ, nơi đây chính là sân băng thiên nhiên.

- Phải tạo thêm một tường rào nữa.

Mục Lương suy nghĩ một chút.

Anh muốn để người bên ngoài nhìn thấy hình dáng của sân trượt băng, có thể hấp dẫn lưu lượng khách.

Mục Lương vung tay lên, sát biên giới sân trượt băng hiện lên vệt sáng lấp lánh, bức tường lưu ly dày mười centimet chui ra khỏi mặt băng, một tường rào lưu ly cao mười mét đã hoàn thành.

Tường rào lưu ly cắm sâu vào mặt đất hơn năm mét, dù cho chỉ dày mười centimet thì cũng có thể đứng vững ở trên băng.

Độ tinh khiết của lưu ly rất cao, sân trượt băng lại cao hơn mặt đất nửa mét, vì vậy người đứng ở bên ngoài có thể thấy rõ tình huống bên trong sân trượt.

Vì không để tường rào lưu ly đọng lại sương mù che đậy tằm mắt của mọi người, Mục Lương suy nghĩ một biện pháp.

Anh dung hợp vài miếng vảy của Rồng Dung Nham Khổng Lồ vào trong tường rào lưu ly, vảy sẽ tỏa nhiệt độ và từ từ tan đi lớp băng sương mờ ở trên tường rào.

Miếng vảy của Rồng Dung Nham Khổng Lồ đã được xử lý, bên trong được xây ba đường mạch lộ.

- Mặt băng vẫn còn quá gồ ghề, phải được san bằng một chút mới được.

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

Anh vung tay lên, một mảng lửa lớn đột nhiên xuất hiện và bao trùm toàn bộ bề mặt sân trượt băng.

Nhiệt độ dần dần lên cao, mặt băng bắt đầu hòa tan.

Mục Lương thấy thế thu lại ngọn lửa rồi phất tay tràn ra khí tức hàn băng làm cho lớp băng vừa hòa tan đông lại lần nữa, lần này mặt băng đã cứng và lạnh hơn rất nhiều.

- Ừm, như vậy bằng phẳng nhiều rồi.

Khóe môi của Mục Lương giơ lên.

Anh biết sân trượt băng tốt cần phải cho thêm sữa bò, như vậy có thể gia tăng tính dẻo dai và khả năng chống nứt của mặt băng.

Nhưng bây giờ nhu cầu sử dụng sữa thú quá nhiều, không có dư thừa sữa để chế tạo sân trượt băng.

- Hiện tại, cũng có thể trượt được rồi, ảnh hưởng không lớn.

Mục Lương nói thầm một câu.

Kế tiếp anh lại xây một vòng tay vịn sát biên giới sân trượt băng dành cho những người vừa mới bắt đầu học trượt băng, bọn họ có thể đỡ vòng bảo hộ để học trượt.

Thời gian tiếp theo, Mục Lương lại hòa tan ba cái lỗ hổng trên tường rào lưu ly để làm cửa ra vào sân trượt băng, đồng thời còn xây thêm sảnh bán vé, phòng nghỉ, phòng thay quần áo, nơi thuê giày trượt băng ở trước các cửa ra vào.

Bên ngoài tường rào lưu ly, các thợ sửa chữa xem đến ngây người, bọn họ nhìn thấy sân trượt băng sinh ra từ không đến có chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi.

- Ngài ấy muốn làm cái gì vậy?

Ai nấy đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Chưa được bao lâu thì Mục Lương đã cho bọn họ thấy đáp án.

Anh dùng lưu ly chế tạo một đôi giày trượt, mang vào rồi đứng trên mặt băng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận