Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2677: Ai Là Người Chiến Thắng? (Phần 2)

Hổ Tây thấp giọng nói:

- Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi trước điều tra tình hình.

Khải Na thấp giọng dặn dò:

- Tốt, chú ý an toàn, có tình huống lập tức trở lại hoặc là gửi tín hiệu nhắc nhở.

Năng lực thức tỉnh của cô gái tóc màu quất là Nhảy Vọt Ám Ảnh, để cô ấy đi trước dò đường là chuyện không thể tốt hơn nữa.

- Đã biết, yên tâm đi.

Hổ Tây lên tiếng, cô duy trì trạng thái ẩn thân, thi triển năng lực thức tỉnh rời khỏi.

- Ông ~~~~

Không gian dao động một chút, Hổ Tây xuất hiện ở trên một cây đại thụ, phạm vi xung quanh là một mảnh đen nhánh, nước mưa không ngừng nhỏ xuống.

Cô ngừng thở, đôi mắt ngắm nhìn xung quanh, tỉ mỉ lưu ý toàn bộ động tĩnh.

- Vút ~~~

Ngay sau đó, một mũi tên bắn ra từ chỗ tối, bay qua trước mặt Hổ Tây, cắm vào trên cây khô.

- Không tốt.

Hổ Tây biến sắc, cơ thể lóe lên biến mất.

Ngôn Băng cau mày lại, buông cung nỏ trong tay xuống, thấp giọng:

- Để đối phương chạy thoát rồi, không biết là ai.

Cô cảm nhận được có người đến, nhưng phạm vi xung quanh quá đen, cộng thêm bị ảnh hưởng bởi mưa gió cho nên chỉ có thể phán định phương hướng đại khái, mũi tên kia bắn không trúng là chuyện hợp tình hợp lý.

- Người của đội hai tới.

Ny Cát Sa nắm chặt cung nỏ trong tay, tiếp tục bảo trì trạng thái ẩn thân.

- Ông ~~~

Hổ Tây lại xuất hiện lần nữa, vẫn duy trì trạng thái ẩn thân như trước, lúc này cô đang đứng trên một nhánh cây cách vị trí cũ xa hơn chút.

Tay cô đặt trên cây khô, cảm giác ẩm ướt thật không tốt.

- Xem ra đã không tìm nhầm nơi.

Khóe môi của Hổ Tây cong lên.

Cô lấy ra mấy con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, cơ thể lóe lên rồi rời khỏi tại chỗ, khi xuất hiện lại đã đứng ở vị trí trước đó, nhanh chóng thả Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng ra ngoài rồi lại thi triển năng lực thức tỉnh biến mất một lần nữa.

- Ông ~~~

Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng tỏa sáng, vỗ cánh bay khắp xung quanh, chẳng mấy chốc đã chiếu rọi phạm vi rừng rậm xung quanh.

Hổ Tây đứng ở trên cành cây đằng xa, nhìn chăm chú vào vị trí bị ánh sáng bao phủ, cung nỏ trong tay giơ lên.

- Cộp cộp cộp ~~~

Ánh sáng của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng vừa xuất hiện thì người của u linh đội hai cũng lặng lẽ đến gần.

- Vút ~~~

Ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối chợt nhúc nhích, một mũi tên lao ra đánh rơi một con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, phạm vi ánh sáng lập tức giảm bớt một phần ba.

Mễ Á lại thi triển năng lực thức tỉnh lần thứ hai, dự định đánh rơi số Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng còn lại.

Đôi mắt màu quất của Hổ Tây híp lại, thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh Vọt tới gần Mễ Á, muốn chế phục đối phương.

- Ông ~~~

Cô mới vừa xuất hiện thì ngay lập tức trên cơ thể mọc ra một đôi cánh tay, che mắt và miệng của cô.

Hổ Tây biến sắc, đây là năng lực thức tỉnh của Ny Cát Sa.

Cô muốn thi triển năng lực thức tỉnh rời khỏi, nhưng mà chưa kịp hành động thì bóng đen dưới chân dâng lên, bao bọc cơ thể của cô.

- Ngươi bị loại.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, một mũi tên bắn vào trán của Hổ Tây.

- A.. A.. A.. ~~~

Hổ Tây ngạc nhiên, Mễ Á buông cô ra, lưu lại mũi tên trên trán.

- Đội trưởng.

Người của u linh đội hai kinh ngạc thốt lên.

Cơ thể của Mễ Á dung nhập trong bóng tối rời khỏi, đồng thời đánh rơi số Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng còn lại, phạm vi xung quanh khôi phục một màu tối tăm như trước.

Hổ Tây đen mặt đứng bất động tại chỗ, trong lòng tràn đầy phiền muộn, không ngờ mình lại bị đào thải nhanh như vậy.

- Hưu hưu hưu ~~~

Tiếng tên nỏ bị bắn ra tiếp tục vang lên, trong bóng tối vang lên tiếng mắng của số năm và số ba.

Sắc mặt của Hổ Tây càng đen hơn, biết đồng đội của mình lại có người bị loại.

- Rầm rầm rầm ~~~

Lỗ tai của cô giật giật, có người giao chiến trong đêm đen, hơn nữa còn chiến đấu rất kịch liệt.

Trong lòng Hổ Tây ngứa ngáy, tò mò muốn biết ai đang giao thủ với ai.

- Ngươi bị loại.

Giọng nói hờ hững của Ngôn Băng vang lên.

Khóe mắt của Hổ Tây giật giật, chẳng lẽ u linh đội hai phải đoàn diệt tại đây sao?

- Ngươi cũng bị đào thải.

Đây là giọng nói của Khải Na.

Đôi mắt của Hổ Tây lập tức sáng lên, trong lòng lại dấy lên hy vọng, rất muốn biết kết quả cuối cùng là như thế nào, thế nhưng cô đã “chết trận”, chỉ có thể thành thật ngồi tại chỗ.

Thời gian trôi qua, bóng tối dần dần tan đi, tiếng mưa gió cũng từ từ nhỏ lại.

Trong rừng rậm, âm thanh đánh nhau ngừng lại, tia sáng xuyên thấu qua khe hở cành lá chiếu xạ trên mặt đất.

- Buổi diễn tập kết thúc.

Giọng nói trong trẻo vang lên, Mục Lương mang theo Ly Nguyệt và đám người Nguyệt Phi Nhan xuất hiện ở trước mặt mọi người.

- Mọi người buổi sáng tốt lành nha.

Nguyệt Phi Nhan dí dỏm phất phất tay.

Hổ Tây chớp mắt, diễn tập đã kết thúc, ai là người chiến thắng?

Hổ Tây chớp mắt, ngắm nhìn xung quanh, thấy được từng bóng dáng quen thuộc.

Ngôn Băng, Ny Cát Sa, Ngải Lỵ Na, Hi Sắt, Vân Vân,... tất cả mọi người đều ở đây, trên người treo mũi tên, thoạt nhìn còn có chút chật vật.

Hổ Tây ngạc nhiên hỏi:

- Ai là người chiến thắng thế?

- Người của đội một thắng.

An Kiệt Lạp nói với vẻ mặt tiếc nuối.

Trên người cô cũng có tên nỏ, trên đầu và ngực đều bị cắm một cây.

- Mễ Á quá lợi hại rồi.

Ti Toa Lệ cười khổ một tiếng.

An Kiệt Lạp nhìn về phía cô gái tai mèo với ánh mắt sâu kín:

- Đúng vậy, ta còn chưa kịp thấy gì thì đã bị tên nỏ bắn trúng.

Ánh mắt của Mễ Á lóe lên, trong lần diễn tập thực chiến này cô đã đào thải hai mươi bốn người, trong đó có mười bốn người u linh đội hai, mười người còn lại là u linh đội ba.

Khi u linh đội một và đội hai giao chiến thì người của u linh đội ba lẻn ra khỏi hang động, chuẩn bị đánh lén cướp đoạt vũ khí.

Đáng tiếc đám người Hi Sắt đánh giá sai thực lực của u linh đội một, cuối cùng rơi xuống kết cục toàn quân chết hết.

- Nếu như không nhờ có Mễ Á thì chúng ta muốn thắng sẽ phiền toái hơn rất nhiều.

Ngôn Băng nghiêm mặt nói.

Mục Lương nhàn nhạt tuyên bố:

- Diễn tập kết thúc, u linh đội một thắng lợi, u linh đội ba kém cỏi nhất.

Đám người Hi Sắt xấu hổ cúi đầu, bọn họ lập kế hoạch rất khá, không ngờ cuối cùng vẫn đầu voi đuôi chuột.

- Dọn dẹp một chút, chuẩn bị đi trở về.

Mục Lương bình thản nói.

- Vâng.

Mọi người cùng lên tiếng đáp lại.

Ly Nguyệt quay đầu ra lệnh:

- Đi đón những người bị đào thải trên đường về đây đi.

- Vâng.

Hai gã hộ vệ Trung Ương lên tiếng rồi xoay người rời khỏi.

Mục Lương nhìn về phía đám người Hổ Tây và Hi Sắt, nghiêm túc nói:

- U linh đội hai và đội ba, trở về mỗi người viết một phần tổng kết kinh nghiệm giao cho ta, không thể ít hơn mười ngàn chữ.

- Mười ngàn chữ?

Đôi mắt của Hi Sắt trợn to.

- Bệ hạ, mười ngàn chữ là quá nhiều rồi.

Trên mặt của Hổ Tây hiện lên thần sắc không thể tin được.

Mục Lương bình thản hỏi ngược lại:

- Nhiều à?

Hổ Tây chớp mắt, nhỏ giọng đáp:

- Nhiều...

Mục Lương ôn hòa nói:

- Vậy ngươi viết mười lăm ngàn chữ cho ta, cho ngươi một ngày để hoàn thành.

- A, không, không cần đâu, ta cảm thấy mười ngàn chữ là vừa đủ rồi.

Hổ Tây lập tức kêu rên một tiếng, vội vã cầu xin.

- Mười lăm ngàn chữ, thiếu một chữ cũng không được.

Mục Lương nghiêm mặt, đáy mắt lóe lên ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận