Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 607: Thành Chủ Muốn Gặp Các Ngươi

Lê Tuyết cẩn thận gỡ xuống yên ngồi phi hành, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chăm chú, hiểu rõ cấu tạo của nó.

- Không có chuyện gì thì quay về đi.

Mục Lương khoát tay áo, xoay người đi vào Cung điện.

- Vâng.

Hai chị em Lê Nhã cung kính hành lễ tiễn anh.

Lê Nhã dùng cánh tay chọc chọc chị mình, sùng bái nói:

- Chị, Thành Chủ cũng quá lợi hại rồi, chế ra linh khí, đều là loại trước đây chúng ta chưa từng thấy qua.

- Đúng vậy, hai lão già kia cũng không bằng Thành chủ đại nhân.

Đôi mắt màu tím nhạt của Lê Tuyết lóe lên ánh sáng.

Lê Nhã khẽ hất hàm, ngạo nghễ nói:

- Đương nhiên không bằng, đại nhân có thể mạnh hơn so với hai lão già kia.

Hai chị em cực kỳ chán ghét trưởng lão Chí và trưởng lão Phong, cái chết của cha họ, trước đó, bọn họ chật vật chạy trốn chết đều do hai lão già kia, sau khi tới thành Huyền Vũ mới yên ổn.

Lê Tuyết lạnh lùng nói:

- Sớm muộn cũng có một ngày, chúng ta sẽ trở về báo thù cho cha.

- Vâng, nhất định sẽ có thời điểm đó.

Con mắt màu xám của Lê Nhã hiện lên một tia lạnh lẽo.

- Không cần nhớ đến bọn hắn, trở về chế tạo yên ngồi phi hành thôi!

Lê Tuyết đè xuống cừu hận trong lòng, hai tay mang theo cái yên bước về phía thang vận chuyển.

……….

Ở Thiên Cức Quan.

- Hì hụp hì hụp.

Thái Khả Khả cõng khối đả khổng lồ trên lưng, ở trên tường thành nhảy ếch qua lại.

Đầu cô chảy đầy mồ hôi, sợi tóc màu xanh biếc dán vào mặt, giống như mới gội đầu.

- Đây cũng quá mạnh!

Những người còn lại trừng lớn đôi mắt, tràn ngập sự kinh ngạc.

Tạp Y Nhi cũng cõng đá lớn nhảy ếch, nhưng kích thước của nó nhỏ hơn 5 lần so với Thái Thái Khả.

- Thực lực mạnh như vậy, không phải tự nhiên có.

Tạp Lý đồng thời líu lưỡi.

- Hô…

Hắn thở sâu, quyết định tập luyện chăm chỉ, cõng tảng đá lớn chật vật tiếp tục nhảy ếch.

- Lấy Đội phó làm chuẩn.

Hạ Hạ đầu đầy mồ hôi hô, tảng đá trên lưng cô ấy đã nặng hơn 400 cân.

- Đừng ngừng lại.

Thái Khả Khả ở ngay trung tâm kêu to.

- Đều là quái vật.

Tạp Nhi Y nhỏ giọng nói.

Cô ấy bất chấp lau mồ hôi trên trán, tiếp tục huấn luyện thân thể.

Tí tách tí tách

Mồ hôi nhỏ xuống trên mặt đất, cho dù là nằm xuống, cũng phải kiên trì nhảy xong 500 cái, đây là bài huấn luyện đầu tiên hôm nay của bọn họ.

Đây là nhiệm vụ.

Đông đông đông đông đông đông đông đông đông.

Tiếng chuông du dương truyền đến từ khu dân cư, tổng cộng vang lên chín lần.

Phanh!

- Chín giờ, nghỉ ngơi một chút đi!

Thái Khả Khả đứng thẳng sống lưng, bỏ xuống tảng đá khổng lồ trên lưng.

- Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Tạp Nhi Y buông tảng đá xuống, ngồi dưới đất, há to miệng thở dốc.

Tạp Lý dùng giọng nói hoài nghi cuộc sống, hỏi:

- Đây là cách mạnh mẽ lên sao?

- Muốn mạnh mẽ, phải kiên trì.

Thái Khả Khả ngây thơ nói.

Hạ Hạ siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn ngập nhiệt huyết nói:

- Đúng, ta sẽ kiên trì

- Đây, uống chút nước muối, bổ sung năng lượng tiêu hao.

Thái Khả Khả đưa tay lau mồ hôi, trên tay đều là nước.

- Vì sao phải uống nước muối?

Tạp Nhi Y không hiểu hỏi.

- Ta cũng không biết, là Đội trưởng dặn dò, nói có thể bổ sung năng lượng tiêu hao trong thân thể, còn có thể tránh cho bị ngất đi.

Thái Khả Khả bẻ ngón tay nhớ lại, ảo não nói:

- Còn rất nhiều tác dụng, nói chung chính là uống chút nước muối, sẽ làm cho cơ thể khỏe hơn. Lúc chúng ta đang vận động, mức độ tim đập và hô hấp sẽ tăng nhanh, tuần hoàn máu dịch cũng sẽ nhanh hơn. Như vậy sẽ làm cho nhiệt độ cơ thể chúng ta cao hơn, lỗ chân lông mở ra, chảy nhiều mồ hôi, làm cho ion muối trong cơ thể sẽ bị trôi ra ngoài theo hơi nước. Lúc này, uống vào chút nước muối nhạt có thể bổ sung hơi nước và ion muối.

- Ừ, đã hiểu.

Tạp Nhi Y liếc mắt với anh trai, lặng lẽ đứng dậy uống chút nước muối.

Mỗi người uống ừng ực hai bát lớn, nghỉ ngơi một hồi, quả nhiên cảm giác thân thể thoải mái hơn rất nhiều.

Thái Khả Khả xoa tay, yêu kiều vui vẻ nói:

- Nếu cơ thể đã khỏe lại, vậy tiếp tục bài huấn luyện tiếp theo!

- Bài huấn luyện thứ hai là cái gì?

Trong lòng Tạp Lý có loại dự cảm xấu.

- Mang nặng bay cao.

Hai con người của Thái Khả Khả mở to như trừng mắt.

- Huấn luyện trước dừng lại một chút.

Ngôn Băng bất ngờ xuất hiện, đứng ở trên tường thành, mắt nhìn xuống bốn người đang muốn tiếp tục huấn luyện.

- Hả, Đội trưởng Bộ Đội Đặc Chủng U Linh.

Qúa trình biến thân Thái Khả Khả bị dừng lại.

- Ta gọi là Ngôn Băng.

Ngôn Băng lạnh lùng nói.

Thái Khả Khản ghiêng đầu nghi ngờ hỏi:

- Đội trưởng Ngôn Băng, lần này có chuyện gì?

- Thành chủ tìm các ngươi.

Ngôn Băng bình tĩnh đáp.

- Tìm chúng ta?

- Tất cả mọi người?

Thái Khả Khả chớp chớp con ngươi màu xanh biếc, ngón tay chỉ về nhóm Tạp Nhi Y sau lưng mình.

- Đúng, tất cả mọi người.

Ngôn Băng gật đầu một cái.

- Vậy đi thôi.

Thái Khả Khả vỗ tay một cái, cất bước đi về phía trước.

- Người đầy mồ hôi, cứ như vậy đi gặp Thành chủ?

Ngôn Băng nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.

- Đội phó, hay chúng ta đi tắm một cái, thay quần áo khác lại đi gặp Thành Chủ Đại Nhân.

Tạp Nhi Y đề nghị.

- Như vậy mới lịch sự.

Tạp Lý gật đầu đồng ý.

- Phiền toái!

Hạ Hạ cố ý gãi gãi cái trán.

- Là cực kỳ phiền phức.

Thái Khả Khả mắng xéo một câu.

Khóe mắt của Ngôn Băng giật một cái, trong con ngươi màu tím tràn ngập hàn ý.

- Đội phó, ít nhất bề ngoài vẫn phải lịch sự, hiện tại thân thể đều bốc mùi, mồ hôi nhễ nhãi.

Tạp Nhi Y ngửi quần áo một cái, đều là mùi mồ hôi.

Thái Khả Khả giơ tay lên ngửi nách một cái, ho khan hai tiếng nói:

- Có chút mùi chua, vậy tắm nhanh lên chút!

Ngôn Băng thở ra một hơi, lạnh nhạt nói:

- Cho các ngươi thời gian một đống lửa, mau sớm giải quyết, đừng làm cho Thành Chủ Đại Nhân chờ quá lâu.

- Vâng, lập tức sẽ xong ngay.

Thái Khả Khả ngây thơ trả lời một câu, chạy nhanh vào sâu trong Thiên Cức Quan.

Sau mười lăm phút, sau khi bốn người rửa mặt đơn giản, cũng đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Ngôn Băng.

- Đội trưởng Ngôn Băng?

Thái Khả Khả hô một tiếng.

Không có ai đáp lại.

Tạp Nhi Y suy đoán nói:

- Đây là bảo chúng ta tự đi tìm thành chủ sao?

- Chắc là vậy, đi thôi.

Thái Khả Khả nói rồi nhấc chân bước về phía trước một bước.

Sau một khắc, hai con mắt thiếu nữ tóc biếc đổi sang màu vàng đất, trên trán xuất hiện một cặp sừng rồng, mở rộng ra đôi cánh sau lưng.

Cô bay lên trời, bay về hướng khu Trung Ương.

- Đội phó, chờ chúng ta với.

Tạp Nhi Y hô một tiếng.

Đôi mắt của cô ấy biến thành màu đỏ, giang cánh ra bay lên trời, vội vàng đuổi theo Thái Khả Khả.

- Nhanh!

Hạ Hạ hô to, mở ra cánh sau lưng, đôi cánh dài cỡ 2 mét.

- Vì sao cánh ngươi lớn như vậy?

Tạp Lý bị sợ giật nảy mình.

Bọn họ đều là Ma Cà Rồng lai, vì sao cô ấy lại mạnh như vậy?

- Ta cũng không biết, trời sinh.

Hạ Hạ thuận miệng giải thích một câu, rồi đằng không bay lên, giương cánh ra, bay ra xa bảy, tám mét.

- Thật sự, không so được.

Tạp Lý nhếch mép một cái, liền vội vàng đuổi theo.

Vù vù, trên bầu trời, Thái Thái Khả Khả như một người hình hung thú, tốc độ bay cực nhanh.

- Đuổi không kịp.

Tạp Nhi Y cảm thấy xấu hổ, nỗ lực đập cánh.

- Đội phó, chờ ta một chút.

Hạ Hạ vượt qua Tạp Y Nhi, tốc độ bay tăng tốc lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận