Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1903: Ngươi Gọi Cô Ấy Là Chị, Gọi Ta Là Mẹ, Ngươi Cảm Thấy Bối Phận Như Vậy Có Đúng Không?



- Trời vừa mới sập tối, cái này không tốt lắm đâu?

Một tiếng cười nhạo vang lên, Nguyệt Thấm Lan đi vào cung điện, ánh mắt lộ ra ý trêu chọc mà nhìn chăm chú vào hai người.

Tay của Mục Lương cứng lại, ngước mắt nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan.

Hồ Tiên nheo mắt cười, thoải mái khoác tay anh, quyến rũ nói:

- Em gái Thấm Lan đang ghen tị sao?

- Còn lâu nhé.

Nguyệt Thấm Lan bĩu môi, uốn éo chi trở về Thiên Điện.

Hồ Tiên cười khanh khách nói:

- Mục Lương, còn không mau đi an ủi người ta một chút đi?

Cộp cộp cộp ~~~

Ly Nguyệt, Hi Bối Kỳ và những người khác cũng đi vào cung điện, nghi ngờ nhìn về phía bọn họ.

- Cái kia… Ta còn có việc, về thư phòng trước.

Mục Lương hậm hực rời đi.

- Có chuyện gì vậy?

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Hồ Tiên cười khúc khích nói:

- Mục Lương chọc giận Thấm Lan.

- A, làm sao mà hắn lại chọc giận chị Thấm Lan chứ?

Ly Nguyệt kinh ngạc nói.

- Ta cũng không biết nha.

Hồ Tiên nhịn cười nhún vai.

- Mẹ không sao chứ?

Nguyệt Phi Nhan chớp mắt hỏi.

Đáy mắt của Hồ Tiên hiện lên một tia giảo hoạt, nhẹ hất hàm:

- Ngươi đi xem cô ấy thế nào.

- Được.

Nguyệt Phi Nhan bước nhanh tới Thiên Điện của Thấm Lan.

Ly Nguyệt do dự một chút, cuối cùng là đi thư phòng.

Trong thư phòng, Mục Lương còn đang nhìn giao diện thuộc tính bốn chiều của mình, khóe môi vẫn luôn cong lên.

Cọt kẹt ~

Ly Nguyệt đẩy cửa rồi đi vào thư phòng, chạm mắt với Mục Lương vừa mới ngẩng đầu lên.

Anh quan tâm nói:

- Ngươi trở về thay quần áo trước đi, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.

- Chờ một chút lại đi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Có chuyện gì không?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

Ly Nguyệt đi lên trước, tò mò hỏi:

- Chị Hồ Tiên nói ngươi chọc giận chị Thấm Lan?

- Chắc là không phải.....

Mục Lương nói có chút không xác định.

Với sự hiểu biết của hắn về Nguyệt Thấm Lan, cô ấy sẽ không nổi giận chỉ vì vài câu nói, tám, chín phần chỉ đang đùa giỡn mà thôi.

- Đã xảy ra chuyện gì thế?

Ly Nguyệt hỏi tới.

- Chúng ta chỉ nói đùa mấy câu mà thôi, không có gì.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, trả lời úp úp mở mở.

- Cụ thể là cái gì chứ?

Ly Nguyệt tiến lên trước, nàng muốn biết anh đã nói gì đó mà khiến Nguyệt Thấm Lan tức giận.

Mục Lương nhìn chăm chú vào đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt, yên lặng một hồi sau đó đột nhiên giơ tay chạm vào cằm của đối phương, hai người bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi chạm chóp mũi.

-!!

Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt trừng lớn, hô hấp đều ngừng lại.

Bên kia, bên trong Thiên Điện của Nguyệt Thấm Lan.

Nguyệt Thấm Lan cầm đồ dùng tắm rửa, chuẩn bị ngâm nước nóng, tắm xong là có thể đi ăn tối.

Phanh ~~~

Chỉ là cô còn chưa bước vào phòng tắm thì cửa phòng đã bị con gái đẩy mạnh ra.

- Mẹ, ngươi không sao chứ?

Nguyệt Phi Nhan gào to.

-...

Nguyệt Thấm Lan ôm đồ ngủ, mặt không cảm xúc nhìn con gái, khóe miệng không nhịn được co giật.

Cô yên lặng đi lên trước, lấy tư thế sét đánh không kịp bịt tai mà gõ đầu con gái một cái.

- A, tại sao ngươi lại đánh ta chứ?

Nguyệt Phi Nhan ôm đầu nhỏ, ủy khuất hô to.

Nguyệt Thấm Lan tức giận nói:

- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi vào phòng phải gõ cửa trước, không có lệnh của ta thì không thể tùy tiện tiến vào.

- Nhưng con lo lắng cho mẹ nha!

Nguyệt Phi Nhan phồng má cãi lại.

- Lo lắng cho ta cái gì?

Nguyệt Thấm Lan hơi híp mắt lại.

Nguyệt Phi Nhan ủy khuất nói:

- Hồ Tiên nói Mục Lương chọc giận ngươi, cho nên con lo lắng tới xem mẹ một chút.

- Chọc giận ta...?

Nguyệt Thấm Lan yên lặng một lúc, sau đó lập tức trợn trắng mắt:

- Cô ấy đoán mò.

- A, chị Hồ Tiên nói không đúng sao?

Đôi mắt màu đỏ hồng của Nguyệt Phi Nhan trừng lớn.

- Ngươi gọi cô ấy là gì?

Nguyệt Thấm Lan giơ nắm tay lên.

- Chị Hồ Tiên?

Nguyệt Phi Nhan rụt cổ một cái, vô ý thức giơ tay che đầu..

Nguyệt Thấm Lan nghiến răng hỏi:

- Ngươi gọi cô ấy là chị, gọi ta là mẹ, ngươi cảm thấy bối phận như vậy có đúng không?

Nguyệt Phi Nhan chợt bừng tỉnh, cười xấu hổ:

- Hình như là không đúng ha.....

- Hừ.

Nguyệt Thấm Lan hừ dỗi một tiếng.

- Mẹ, ngươi thật sự không có chuyện gì sao?

Nguyệt Phi Nhan hồ nghi hỏi.

Nguyệt Thấm Lan vung mái tóc dài, ngạo nghễ hỏi:

- Ngươi nhìn ta giống như có chuyện gì sao?

- Không giống.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng lắc đầu.

- Vậy được rồi, toàn thân ngươi đầy mồ hôi, mau đi tắm rửa đi.

Nguyệt Thấm Lan ghét bỏ bịt mũi lại.

Nguyệt Phi Nhan giơ tay ngửi mùi cơ thể, vì huấn luyện cả ngày nên mồ hôi thấm ướt quần áo, dù hiện tại đã khô nhưng mùi hôi vẫn còn lưu lại.

- Đúng là hơi có mùi, vậy ta tắm ở đây.

Cô vừa dứt lời lập tức muốn cởi khôi giáp Chu Tước trên người ra.

- Dừng lại, phòng tắm của ta không lớn, ngươi trở về phòng của mình đi.

Nguyệt Thấm Lan đè đầu con gái lại rồi thay đổi phương hướng của con bé, mặt hướng về cửa ra vào.

- Mẹ, đã lâu rồi chúng ta không tắm cùng nhau.

Nguyệt Phi Nhan hô lên.

- Ngươi đã lớn rồi.

Nguyệt Thấm Lan nhấc chân nhẹ nhàng đạp con gái ra khỏi phòng, sau đó khép cửa lại không lưu tình một chút nào.

- Mẹ, chẳng lẽ ta là do ngươi nhặt được sao?

Nguyệt Phi Nhan ủy khuất kêu to.

- Thì đúng là vậy mà.

Trong phòng truyền ra giọng nói ưu nhã của Nguyệt Thấm Lan.

Nguyệt Phi Nhan cạn lời rồi, cô phồng má xoay người rời đi, quyết định sau này sẽ hiếu thuận với mẹ Thấm Di hơn một chút, để Nguyệt Thấm Lan ăn giấm chua, hối hận về quyết định của ngày hôm nay.

…………..

Trong nhà ăn cung điện, Mục Lương và những người khác đang thưởng thức bữa sáng.

Bữa sáng hôm nay là bánh bao và mì sợi, còn có canh trứng cà chua mà mọi người đều thích.

Nguyệt Phi Nhan uống một hớp canh lớn, thở dài nói:

- Oa, uống ngon thật đó~~~

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Còn bánh bao chay không?

- Có, để ta đi lấy.

Vệ Ấu Lan đi nhanh đến phòng bếp, bưng một lồng bánh bao nóng hổi trở về.

Cô mới nhấc nắp lên thì vài đôi tay trắng nõn đã thò tới, chỉ chốc lát sau thì bánh bao trong lồng hấp đã bị phân chia sạch sẽ.

Ngao ô ~~~

Mục Lương buồn cười nhìn các cô gái, giống như tám trăm năm chưa được ăn bánh bao.

Nguyệt Thấm Lan nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống bụng, liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, quay đầu nói:

- Mục Lương, ngày mai phi thuyền vận chuyển sẽ trở về, nên tính toán đến chuyện rời khỏi thành Y Lê phải không?

- Ừ, hôm nay phát thông cáo đi, sau năm ngày rời đi thành Y Lê.

Mục Lương bình thản nói.

- A, chúng ta phải rời đi sao?

Hi Bối Kỳ kinh ngạc hỏi.

- Tiểu Huyền Vũ sắp tiến hóa nên phải rời xa lục địa.

Mục Lương ôn hòa giải thích.

Ngải Lỵ Na tò mò hỏi:

- Vậy lần này chúng ta đi đâu?

Mục Lương giải thích:

- Đi tới gần kênh Sương Mù, khi Tiểu Huyền Vũ tiến hóa thành công thì sẽ không thể tùy ý di động được nữa. Sau này chúng ta thành lập vương quốc thì nơi đó cũng thuận tiện bảo trì liên hệ với đại lục cũ.

- Kênh Sương Mù!

Nghe được ba chữ này, đôi mắt vàng óng của Hi Bối Kỳ lập tức sáng lên, cô nhớ lão tổ vẫn còn ở bên trong kênh Sương Mù.

Bạn cần đăng nhập để bình luận