Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1714: Vưu Phi Nhi Đột Phá



Anh đang rót nguyên tố sinh mệnh vào cơ thể cô gái tóc vàng, giúp cô ấy hồi phục nhanh hơn.

- Vậy là tốt rồi.

Ly Nguyệt thở phào một hơi, sự lo lắng đã tiêu tan hơn phân nửa.

Khi cô vừa biết bạn tốt xảy ra chuyện thì đã lập tức chạy tới.

Mọi người vây quanh giường, kiên nhẫn chờ lấy Vưu Phi Nhi khôi phục.

Thời gian lại tiếp tục trôi qua, làn da của Vưu Phi Nhi dần dần trở lại bình thường, đồng thời khí thế cũng thành công đột phá cấp 7, cuối cùng chậm rãi củng cố tại cấp 7 sơ cấp.

- Cái này…. Vậy là cô ấy đã đột phá đến cấp 7 rồi?

Y Xà hỏi với vẻ mặt ngẩn ngơ.

- Hâm mộ à?

Nguyệt Thấm Lan nhìn cô gái người rắn với một nụ cười nhạt.

- Có một chút.

Y Xà thành thật trả lời.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Vậy ngươi có muốn uống thử một ngụm không?

- Không muốn, ta không hâm mộ, không hề.

Y Xà lắc đầu nguầy nguậy, khóe môi co giật.

Nói đùa, chỉ cần cô uống một giọt thôi thì chưa tới ba giây sẽ chết bất đắc kỳ tử rồi.

- A ~~~

Đột nhiên, cơ thể của Vưu Phi Nhi run lên rồi phát ra một tiếng kêu yếu ớt.

- Tỉnh rồi.

Mục Lương thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người vội vàng nhìn lại, hơi thở của Vưu Phi Nhi trở nên ổn định, mí mắt run rẩy từ từ nâng lên.

Tròng mắt của cô dần dần hội tụ ánh sáng, từ vô thần trở nên có thần.

Môi của Vưu Phi Nhi mấp máy, nhìn mọi người rồi chậm rãi mở miệng:

- Mục Lương, chị Thấm Lan, Ly Nguyệt, Y Xà.

- Ừ, ngươi cảm thấy thế nào rồi?

Mục Lương hỏi với giọng điệu ôn hòa.

- Ta hơi mệt một chút, cơ thể không có sức lực.

Vưu Phi Nhi yếu ớt nói.

Ly Nguyệt tiến lên trước và nắm chặt tay của cô gái tóc vàng, dịu dàng hỏi:

- Ngươi còn cảm thấy nơi nào khó chịu không?

- Không có.

Vưu Phi Nhi khẽ lắc đầu.

Mục Lương dịu dàng nói:

- Vậy là tốt rồi, kế tiếp ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt, khi nào cơ thể hoàn toàn khôi phục thì sẽ không có chuyện gì đâu.

- Ừ, ta biết rồi.

Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Vậy chúng ta không quấy rầy ngươi, đợi chút nữa Tiểu Lan sẽ đưa chút cháo rau xanh tới, ngươi uống một chút rồi ngủ tiếp.

Vưu Phi Nhi nở nụ cười, hồn nhiên nói:

- Nếu ngươi không nhắc thì ta thậm chí quên mất mình vẫn chưa ăn gì.

- Đã lâu không ăn, đương nhiên sẽ đói bụng rồi.

Mục Lương nhẹ nhàng xoa đầu cô gái tóc vàng.

- Ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt đó.

Ly Nguyệt đắp chăn cho Vưu Phi Nhi.

- Được.

Trong lòng Vưu Phi Nhi tràn đầy xúc động, nàng nhìn Ly Nguyệt và những người khác rời đi.

Trước khi đi thì Y Xà không quên nhắc nhở:

- Ngươi ngủ đi, ta ở ngay bên ngoài, có việc gì thì cứ gọi ta.

- Cám ơn.

Vưu Phi Nhi cảm kích nói.

- Không có gì đâu.

Gương mặt xinh đẹp của Y Xà ửng đỏ, cô không được tự nhiên mà quay đầu sang chỗ khác, bước nhanh rời đi.

……………

Mục Lương từ phòng nghiên cứu trở lại thư phòng, vừa mới ngồi xuống thì tiểu hầu gái đẩy cửa vào.

Ba Phù ngoan ngoãn hỏi:

- Thành chủ đại nhân, đêm nay muốn uống trà hoa hay trà Tinh Thần?

- Uống trà hoa di.

Mục Lương trong sáng tiếng nói.

Tra hoa là trà được làm từ nhiều loại hoa, 70% nguyên liệu là hoa thường, 20% còn lại là hoa thảo mộc, còn bỏ thêm một ít trà Tinh Thần, tỉ lệ đại khái là 10-1, để tăng hương vị trà.

- Vâng.

Ba Phù ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi pha trà hoa.

Mục Lương mở ra các văn kiện trước mặt, bắt đầu phê duyệt các kế hoạch do các bộ phận khác nhau của cục quản lí. Những thứ này đã được Nguyệt Thấm Lan xem qua, sau khi thấy ổn mới cần Mục Lương xác nhận lại.

Cọt kẹt...

Ba Phù trở về với tách trà nóng, cẩn thận từng li từng tí đặt bên cạnh anh, còn tiện tay sửa sang lại các tài liệu được chọn lựa.

Mục Lương mở miệng hỏi:

- Đã đưa đồ ăn cho Vưu Phi Nhi chưa?

- Chị Tiểu Lan đã đưa qua.

Ba Phù khôn khéo nói.

- Ừm.

Mục Lương nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhấp một ngụm trà nóng, tiếp tục xem lại tài liệu.

Ngày mai thành Huyền Vũ đến gần thành Lê, đến lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện cần xử lý, phải hoàn thành công việc này ngay.

Ba Phù đứng ở một bên, yên lặng bồi bạn, tùy thời nghe theo an bài của Mục Lương.

Rắc...rắc...

Mục Lương nhìn từng trang tài liệu, bút trong tay thường thường hạ xuống, trên giấy để lại những dòng kiến nghị. Khi nhìn thấy tài liệu tiếp theo, tay anh dừng lại, nhẹ giọng nói:

- Mở ra thông đạo kênh Sương Mù, để hai mảnh đại lục bắt đầu giao lưu, thu phí qua đường....

Mục Lương nhíu mày rơi vào trầm tư, nếu mở thông đạo kênh Sương Mù, rồi phí qua đường thu kếch xù, thì việc góp đủ 1000 tỷ điểm tiến hóa sẽ rất dễ dàng.

Anh suy nghĩ, cảm thấy còn rất nhiều vấn đề cần khắc phục.

Ví dụ, ai sẽ làm nhiệm vụ canh gác thông đạo kênh Sương Mù, hơn nữa vẫn còn nhiều nguy hiểm bên trong đó, những điều này phải được xem xét.

- Sau này hãy bàn.

Mục Lương viết xuống văn kiện.

- Tạm hoãn chấp hành.

Bốn chữ.

Anh chuyển sang tài liệu tiếp theo.

Tập tài liệu dày cộp mất hơn một giờ đồng hồ mới hoàn thành.

- Giải quyết xong.

Anh sắp xếp tài liệu xong, ngày mai Nguyệt Thấm Lan sẽ đến lấy.

Ba Phù nhỏ giọng hỏi:

- Đại nhân có cần nghỉ ngơi không?

- Còn sớm, ngươi nghỉ đi.

Mục Lương rút một tờ giấy trắng, cầm bút máy chuẩn bị nghiên cứu TV.

- Ta không buồn ngủ.

Ba Phù khoanh tay trước mặt, thân thể như trước thẳng tắp.

Anh nhìn về phía tiểu hầu gái, lạnh nhạt nói:

- Nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nơi này không có người ngoài, không cần khổ cực đứng như vậy.

Ba Phù chớp chớp mắt, có chút không rõ lời của anh.

-...

Lời của anh vừa tới miệng biến thành hai chữ:

- Ngồi đi.

Ba Phù do dự một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, thả lỏng thân thể căng thẳng.

Mục Lương lại tập trung vào mặt bàn, trong đầu hiện lên nhiều cuốn sách và tài liệu cổ mà anh đã đọc gần đây, trong đó có rất nhiều sách nói về ma pháp trận.

Muốn chế tác TV, có nhiều khía cạnh cần giải quyết, chẳng hạn như tháp tín hiệu và máy chủ.

Dựa theo trí nhớ của Mục Lương, máy chủ là linh khí tồn trữ video, âm thanh, hình ảnh, văn bản, sau đó truyền nó đến TV thông qua linh khí tháp tín hiệu, giống công năng của truyền hình vô tuyến.

Vì vậy, để thực hiện được chức năng của TV, Mục Lương phảichế tác ít nhất ba linh khí, trong đó có cả TV, tháp tín hiệu, server (máy chủ).

- Tháp tín hiệu, thật khiến cho người ta nhức đầu, từ từ nghiên cứu vậy.

Đầu bút,áy trong tay Mục Lương chọc thủng trang giấy.

Thời gian lại trôi qua, tiểu hầu gái ngồi ở góc bắt đầu mệt rã rời, mí mắt trên và dưới bắt đầu đánh nhau, cái đầu nhỏ rũ xuống.

Mục Lương nhìn nàng một cái chỉ đơn giản là vẫy ra một đám mây phấn hoa mờ ảo, để Ba Phù ngủ thoải mái. Chờ khi tiểu hầu gái khi tỉnh lại, trời đã sáng, không còn ai trong phòng làm việc

- A, tại sao ta lại ngủ quên?

Ba Phù khẩn trương.

Cọt kẹt

Lúc này, cửa phòng làm việc được đẩy ra từ bên ngoài. Tiểu Mật mặc tạp dề đi tới, trên tay còn cầm chỗi cùng cây lau nhà.

Cô nhìn thấy Ba Phù thì sửng sốt một chút, từ còn bộ dạng buồn ngủ với dấu vết trên mặt Ba Phù mà đoán ra cô ấy ngủ ở thư phòng tối hôm qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận