Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1395: Kỳ Thi Thể Dục Nhịp Điệu (1)



Tiểu Bội lộ vẻ mặt tiếc nuối, hỏi:

- Nhanh như vậy đã muốn rời đi sao? Tại sao không ở lại thêm vài ngày?

- Không được.

Lôi Đức đen mặt nói.

- Vì sao? Các vị không hài lòng ư?

Tiểu Bội thành khẩn dò hỏi. Cô muốn thu thập một chút đề nghị của khách.

- Không, rất hài lòng.

Lôi Đức khô cằn trả lời.

Trong lòng hắn cũng không nỡ nha, cuộc sống ở Phố Buôn Bán thật sự rất tốt, nếu không phải đã hết tinh thạch ma thú, hắn cũng muốn tiếp tục ở lại.

Ừm, điều không hài lòng duy nhất là giá cả ở đây quá đắt.

- Không còn tinh thạch ma thú để thuê phòng.

Có hải tặc há miệng nói.

-....

Mặt Lôi Đức trở nên đen hơn, hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn tên hải tặc miệng rộng kia, quyết định khi trở về sẽ thu thập nhóc con đó.

- Hoá ra là như vậy.

Tiểu Bội giật mình hiểu ra.

Cô bày ra vẻ mặt đã hiểu rồi thành khẩn nói:

- Không sao hết, mọi người ra ngoài kiếm thêm tinh thạch ma thú, lần sau lại tới ở lâu hơn nha.

-...

Khóe miệng Lôi Đức giật giật.

Tiểu Bội coi như không có việc gì xuất ra bản đăng ký, xử lý xong chuyện trả phòng cho họ, chờ tới khi nhân viên công tác lên lầu kiểm tra phòng vừa được trả, lại xác định không có vật phẩm nào bị tổn hại hoặc mất đi, lúc này, cô mới mỉm cười nói:

- Được rồi, các vị có thể rời khỏi.

Lôi Đức chẳng muốn ở đây thêm một phút đồng hồ nào nữa, mặt mũi của hắn đã bị thuộc hạ ném sạch sẽ rồi. Vì vậy hắn vội vàng sải bước rời khỏi Tam Tinh Lâu. Đám hải tặc mang theo bao lớn bao nhỏ, từ Sơn Hải Quan rời đi, về tới trên thuyền hải tặc.

Dã Phó quay đầu lại nhìn tường thành cao ngất, cảm thán nói:

- Còn có thể trở về.

Bọn họ đã tìm được cảm giác an toàn khi ở trong Phố Buôn Bán, không còn lo lắng sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

- Hừ, chờ làm thêm một phi vụ lớn, chúng ta sẽ trở về.

Lôi Đức hừ lạnh một tiếng.

- Đúng là một phi vụ lớn, ta phải ở trong này một tháng.

- Thật sự không muốn rời đi...

Bọn hải tặc cảm thán.

- Xuất phát.

Lôi Đức cao giọng hạ lệnh.

- Vâng!

Bọn hải tặc lên tinh thần, động tác nhanh nhẹn giương buồm xuất phát.

…………..

Thùng thùng đông... Tiếng chuông du dương vang vọng nội thành.

Trong phòng ăn, Mục Lương buông bát đũa xuống, nuốt nốt một ngụm cháo tiểu mạch, nghiêng đầu hỏi:

- Đã chuẩn bị xe ngựa chưa?

- Xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.

Ly Nguyệt mềm mại nói.

Hôm nay là ngày trường học tổ chức thi đấu thể dục nhịp điệu, Mục Lương muốn tới hiện trường xem.

Dù sao anh cũng là hiệu trưởng, một tháng có thể không tới đó một lần, nhưng một ngày thi đấu quan trọng như thế này vẫn nên có mặt.

- Còn kịp thời gian không?

Mục Lương lau miệng, bưng lên chén trà nóng nhấp một ngụm, tinh thần sáng khoái hơn nhiều.

- Còn hơn nửa giờ nữa, thi đấu mới bắt đầu.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía đồng hồ báo thức lắc lư trên tường nói.

- Nửa giờ sao? Không còn nhiều thời gian nữa đâu, vậy xuất phát đi.

Mục Lương đứng lên nói.

Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt cũng đứng dậy đi theo anh ra bên ngoài.

- Mục Lương, ta cũng phải đi.

Mễ Nặc nhấc tay nói.

- Vậy đi thôi.

Khóe môi Mục Lương mang ý cười, anh cưng chiều xoa xoa đầu cô gái tai thỏ.

- Chị cũng tới xem đi.

Nguyệt Thấm Lan gọi Nguyệt Thấm Di.

- Được.

Nguyệt Thấm Di đứng lên.

Hôm nay, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, trên chân mang một đôi giày cao gót làm bằng ngọc lưu ly, mặc dù chỉ mất nửa giờ để làm quen với cách đi giày cao gót nhưng hiện tại cô đã cảm thấy ổn hơn nhiều rồi.

Mọi người rời khỏi cung điện, ngồi lên xe ngựa Sói Mặt Trăng đang chờ sẵn bên ngoài cung điện, sau đó chạy thẳng ra bên ngoài khu Trung Ương.

Lúc này, trên sân thể dục của trường học từ sớm đã đứng đầy một đám học trò nhỏ xếp thành đội ngũ theo dạng hình vuông, tất cả bọn chúng đều đứng thẳng lưng chờ đợi.

Trên sân thể dục có một sân khấu cao hai mét, rộng năm mươi mét.

Bên trái sân khấu, là những đứa nhỏ và giáo viên đang háo hức chờ giải thi đấu bắt đầu.

Phía trước sân khấu, chính là cha mẹ học sinh, còn có một ít thành dân được nghỉ ngơi, tụ tập ở trong này xem giải thi đấu thể dục nhịp điệu.

Y Lệ Y đứng ở trước mặt mấy đứa nhỏ, dặn dò:

- Nhớ kỹ, đừng có vội vàng, động tác nhất định phải đều đều, đúng tiêu chuẩn.

- Vâng.

Bọn nhỏ lớn tiếng đáp lời.

Y Lệ Y nhìn những đứa nhỏ trước mặt, trong lòng cô cảm thán không thôi. Mấy ngày nay mỗi khi tan học, bọn nhỏ đều nguyện ý lưu lại luyện tập thể dục nhịp điệu. Không muốn mình mất mặt trước thành chủ đại nhân, nên chúng nó đã cố gắng rất nhiều.

- Cô giáo Y Lệ Y, thành chủ đại nhân vẫn chưa tới sao?

Trình Tiếu lớn tiếng hỏi.

- Chưa tới giờ khai mạc mà, chắc ngài ấy sẽ nhanh tới thôi.

Y Lệ Y trong trẻo nói.

- Vâng.

Trình Tiếu dùng sức gật đầu, sau đó cô bé hô to:

- Lớp chúng ta nhất định phải giành được giải quán quân!

- Đúng, lấy quán quân!

Bọn nhỏ hô to, trên những khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kiên nghị.

- Háo thắng quá.

Y Lệ Y cười khổ vài tiếng.

Một giáo viên khác che miệng cười nói:

- Như vậy cũng tốt. Ta trích dẫn một câu thành chủ đại nhân đã viết trên sách giáo khoa: Binh lính không muốn thăng quan không phải binh lính tốt.

- Cũng có đạo lý.

Y Lệ Y cùng với giáo viên đó nhìn nhau cười.

Ngao ngao ngao...

- Thành chủ đại nhân tới!

Không biết ai hô một câu, nhất thời cả sân thể dục trở nên an tĩnh lại.

Mọi người đem ánh mắt hướng tới của trường học, Sói Mặt Trăng kéo xe ngựa đi vào, từ từ dừng ở một nơi rộng rãi. Tiểu Tử bước xuống xe, mở ra cửa thùng xe, dịu dàng nói:

- Thành chủ đại nhân, đã tới rồi.

Mục Lương và đám người Nguyệt Thấm Lan bước xuống xe. Sau đó, dưới sự bảo vệ của hộ vệ khu Trung Ương, bọn họ đi tới vị trí thứ nhất được chuẩn bị sẵn bên dưới sân khấu.

Hôm nay bọn họ đến, chủ yếu đảm nhận trách nhiệm giám khảo, đánh giá phần thi đấu của những học sinh trước mắt cũng như cổ vũ những mầm non tương lai của thành Huyền Vũ.

Nói như thế nào Mục Lương cũng muốn ra mặt một chút, khích lệ đám học trò một chút, trở thành ánh trăng sáng trong mắt bọn họ.

- Chào thành chủ đại nhân!

Trên sân thể dục, tất cả mọi người đều cung kính hô, muốn biểu đạt kính ý với Mục Lương.

Anh quay qua gật đầu ra hiệu, đáp lại thăm hỏi ân cần của thành dân.

- Thành chủ đại nhân!

Y Lệ Y bước nhanh lên nghênh đón.

- Ừm, chuẩn bị thế nào rồi?

Mục Lương gật đầu ra hiệu.

- Bất cứ khi nào cũng có thể bắt đầu.

Y Lệ Y cung kính nói.

- Vậy bắt đầu đi.

Mục Lương lạnh nhạt gật đầu rồi xoay người ngồi trên ghế giám khảo.

Nguyệt Thấm Lan ngồi bên cạnh anh, Nguyệt Thấm Di và Ly Nguyệt cũng ngồi xuống, nhóm hộ vệ Trung Ương nghiêm trang đứng ở phía sau mấy người bọn họ.

- Ta cũng làm giám khảo sao?

Nguyệt Thấm Di nhìn phiếu chấm điểm đang bày trên bàn trước mặt mình rồi kinh ngạc nhìn về phía em gái.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa nói:

- Ừm, trên đó chia làm mười thang điểm, một điểm là thấp nhất, mười điểm là cao nhất.

- Được, ta sẽ nghiêm túc cho điểm.

Vẻ mặt Nguyệt Thấm Di trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Đạp đạp đạp…

Lúc này, Y Lệ Y đi lên đài cao.

Cô nhìn tất cả mọi người đang có mặt dưới đài, nghiêm túc nói:

- Giải thi đấu thể dục nhịp điệu lần thứ nhất của thành Huyền Vũ, chính thức bắt đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận