Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2136: Không Thể Nào, Ta Không Tin! Điều Đó Không Thể Nào!?



- Mục Lương tìm ta có chuyện gì à?

Giọng nói của Nguyệt Phi Nhan đột nhiên vang lên.

Cô vừa hoàn thành huấn luyện, chuẩn bị đến phòng nghỉ nằm một lúc thì đi ngang qua Phòng Liên Lạc, nghe được giọng nói của tiểu hầu gái.

Diêu Nhi giải thích:

- Tiểu thư Phi Nhan, bệ hạ bắt được Tử chấp sự rồi, ngài ấy bảo ngươi mau chóng trở về.

- Cái gì, tìm được Tử chấp sự rồi à!?

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan trừng lớn.

- Ừ đúng rồi, ngài mau trở lại đi.

Diêu Nhi thanh thúy nói.

- Ừm, ta lập tức đi trở về.

Nguyệt Phi Nhan hưng phấn nói, nói xong nhanh chóng quay đầu chạy ra khỏi Phòng Liên Lạc, miệng lẩm bẩm:

- Rốt cuộc cũng bắt được rồi, ta muốn lột sạch lông chân của cô ta!

Cô gái tóc đỏ rời đi căn cứ Không Quân, đôi cánh to phía sau khôi giáp Chu Tước giang rộng rồi vỗ mạnh mang nàng bay lên trời, hướng về phía khu Trung Ương.

- Vù vù vù ~~~

Sau hai mươi phút bay nhanh, Nguyệt Phi Nhan đã trở lại tầng tám, đôi cánh trên khôi giáp Chu Tước hợp lại rồi thu hồi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nguyệt Phi Nhan chạy vào cung điện, Diêu Nhi đã đứng chờ sẵn.

- Tiểu thư Phi Nhan.

Diêu Nhi ngoan ngoãn nói.

- Tử chấp sự ở đâu?

Nguyệt Phi Nhan hỏi với khí thế hung hăng.

Diêu Nhi chỉ về phía Thiên Điện:

- Đang ở trong thư phòng của bệ hạ.

- Được!

Nguyệt Phi Nhan lập tức đi như bay về phía thư phòng.

- Cộc cộc cộc ~

Cô gái tóc đỏ gõ cửa thư phòng liên tục.

- Vào đi.

Giọng nói của Mục Lương truyền ra ngoài.

Nguyệt Phi Nhan đẩy cửa mà vào, vừa định nói chuyện thì thấy Tử Địch Lệ vừa mới ngừng xoay tròn.

Mục Lương nhàn nhạt mở miệng:

- Tới rồi à?

- Cô ta chính là Tử chấp sự?

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp đôi mắt màu đỏ hồng.

- Ừm.

Mục Lương hơi nâng cằm lên.

Nguyệt Phi Nhan quan sát cẩn thận nữ nhân sắp ngất kia, dáng vẻ tóc tai bù xù kia thấy thế nào cũng giống như là dân chạy nạn hơn là hắc ma pháp sư.

Ngón tay của Mục Lương khẽ nhúc nhích, tơ nhện trên trần nhà hòa tan rồi biến mất, nữ nhân kia lập tức rớt xuống đất.

- Phanh!

Nguyệt Phi Nhan đi tới trước, hơi co chân đá vào người nữ nhân kia.

Tử Địch Lệ giương mắt nhìn cô gái tóc đỏ, vô lực phản kháng.

- Ta bắt cô ta tới đây rồi, ngươi báo thù đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

Nguyệt Phi Nhan nhướng mày đáp:

- Được nha!

Cô ngồi xổm, xốc váy của Tử Địch Lệ lên, lộ ra đôi chân thon dài.

-...

Khóe mắt Mục Lương hơi co giật, nhìn thấy lông chân trên đùi Tử Địch Lệ, nhất thời lộ ra vẻ mặt trầm tư.

Anh không khỏi bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ nữ nhân trên thế giới này đều có lông chân rõ ràng như thế sao?

Hai mắt của Nguyệt Phi Nhan sáng ngời, vươn tay nắm lấy một sợi lông chân của Tử Địch Lệ rồi rút mạnh.

-!!

Cơ thể của Tử Địch Lệ run lên, cô ta mở to hai mắt nhìn cô gái tóc đỏ với vẻ mặt khó mà tin được.

- Ai bảo ngươi rút tóc của ta, ai bảo ngươi nguyền rủa ta! Ngươi dám hại ta, ta khiến cho ngươi không còn lông chân!!

Nguyệt Phi Nhan tức giận vô cùng, vừa rút lông vừa lải nhải không dứt.

Cô nói một câu thì lại bứt một sợi lông chân trên người Tử chấp sự, chỉ chốc lát sau đã rút được mười mấy cây.

-...

Tử Địch Lệ lộ ra vẻ mặt nhăn nhó, nhưng cơ thể lại không có sức lực phản kháng.

- Hừ, cẩu nữ nhân!

Nguyệt Phi Nhan nghiến răng nghiến lợi, động tác trên tay vẫn không hề ngừng lại.

Mục Lương giơ tay lên đỡ trán, suy nghĩ có nên sửa lại lời kịch trong phim truyền hình và phim điện ảnh hay không, nếu không thì các cô gái trong cung điện đều học cái xấu.

Tử Địch Lệ run rẩy, tinh thần hoảng hốt.

Sau khi Nguyệt Phi Nhan rút được mấy chục cây lông chân thì dần dần bình tĩnh trở lại.

- Được rồi, ta không rút nữa!

Cô vỗ tay đứng lên.

- Còn tức giận không?

Mục Lương bình thản hỏi.

Nguyệt Phi Nhan phất tay, nói không chút để ý:

- Không tức giận, đại thù đã báo, ngươi xử trí cô ta đi.

- Tống nàng ta vào Ngục Giam.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc hỏi:

- A, ngươi thẩm vấn xong rồi à?

- Cô ta không biết Hắc Phượng Hoàng ở nơi nào!

Mục Lương hơi rũ mắt xuống, liếc nhìn Tử chấp sự, khóe môi cong lên, nói:

- Còn về việc Hắc Phượng Hoàng là ai thì ta đã có mục tiêu rồi.

Tử Địch Lệ nghe vậy gian nan ngẩng đầu lên, ánh mắt không tin được nhìn phía Mục Lương.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:

- Vậy là tốt rồi, tống cô ta vào Ngục Giam, ở trong đó cải tạo cho tốt thành người có ích cho xã hội.

- Trước khi đi thì phải phế cô ta đã.

Đôi mắt đen nhánh của Mục Lương hiện lên ánh sáng lạnh.

- Ê a ~~~

- Cha, có chuyện gì vậy? Ta cảm nhận được ngươi triệu hồi ta.

Linh Nhi xuất hiện ở trong thư phòng.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Bé ngoan, phế cô ta đi.

- Vâng!

Linh Nhi cười hớn hở.

Cô bé bay đến trước mặt Tử Địch Lệ, giơ tay lên chọc vào trán đối phương, ánh sáng xanh tràn vào cơ thể nữ nhân, xuyên thẳng vào sâu bên trong linh hồn.

- A ~~~

Đôi mắt của Tử Địch Lệ mở lớn, cô ta thống khổ rên rỉ không thôi, cơ thể co quắp, chỉ trong chớp mắt mà mồ hôi đã thấm ướt áo.

Linh Nhi không ngừng tay, tiếp tục tinh lọc linh hồn loang lổ của người trước mắt.

Mấy phút sau, Linh Nhi đặt tay xuống rồi xoay người bay trở về bên cạnh Mục Lương.

- Rất tốt.

Mục Lương lật tay một cái, một đoàn nguyên tố sinh mệnh xuất hiện ở trước mặt Linh Nhi.

- Ngao ô ~

Linh Nhi ôm lấy nguyên tố sinh mệnh, mở miệng nuốt chửng.

- Hộc hộc hộc ~~~

Tử Địch Lệ nằm ngửa trên đất, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.

Hiện tại, cô ta rất mờ mịt, một thân ma lực tiêu tan không còn sót lại gì, linh hồn thông thấu như thủy tinh.

- Ta không phải..... Là Hắc Ma Pháp Sư?

Tử Địch Lệ nhẹ giọng lẩm bẩm, nước mắt lăn dài trên má, khóc không tiếng động, đã không có ma lực, làm sao cô ta có thể làm việc tiếp cho Hắc Phượng Hoàng đại nhân đây?

- Đưa đến Ngục Giam.

Mục Lương vung tay lên.

Diêu Nhi thanh thúy nói:

- Ta đi gọi người.

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng.

Tiểu hầu gái rời đi thư phòng, cửa phòng bởi vì quán tính mà chậm rãi đóng lại.

Tử Địch Lệ quay đầu nhìn về phía Mục Lương, hét lên với giọng khàn khàn:

- Ngươi mau trả lại ma lực cho ta, trả lại đây!

- Không trả được.

Mục Lương bình tĩnh nhìn nữ nhân trên mặt đất.

Tử Địch Lệ rơi lệ nghẹn ngào hô:

- Trả lại cho ta.....

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Linh hồn được tinh lọc không cách nào bị vấy bẩn nữa, từ nay về sau ngươi không thể trở thành Hắc Ma Pháp Sư.

- Không thể nào, ta không tin! Điều đó không thể nào!?

Yết hầu của Tử Địch Lệ căng thẳng, sinh lòng tuyệt vọng.

- Ngươi muốn chết?

Mục Lương hỏi.

Tử Địch Lệ yên lặng một lúc, thấp giọng nói:

- Ta không muốn chết...

Mục Lương lạnh lùng cười một tiếng:

- Nhưng Hắc Phượng Hoàng muốn cho ngươi chết, ngươi còn muốn trung thành làm việc cho cô ta?

- Không thể nào, Hắc Phượng Hoàng đại nhân vô cùng coi trọng ta!

Tử Địch Lệ lạnh lùng nói.

- Coi trọng ngươi, cho nên bảo ngươi ra tay với người của ta?

Mục Lương nói với thần sắc hờ hững.

Bạn cần đăng nhập để bình luận