Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 777: Thành Chủ Thành Huyền Vũ Muốn Đổi Ý Sao?



Sắc mặt Vũ Thạch nhất thời trở nên đen lại, trong lòng gào thét, hy vọng Rùa Đen sẽ lần thứ hai đứng dậy, tiếp tục đi xa.

Hiện giờ, Rùa Đen cách Ngự Thổ Thành hơn năm ngàn mét, khoảng cách này không tính là gần, lại cũng không coi là xa.

Dựa vào hình thể Rùa Đen, đứng ở đỉnh thành Ngự Thổ nhìn, vẫn như cũ là lớn đến làm người ta hoảng hốt.

- Chờ một chút, e rằng chỉ là dừng lại một cái.

Một đám cao tầng Vũ thị hai mặt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là tâm trạng thấp thỏm tiếp tục chờ đợi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Rùa Đen vẫn không có dấu hiệu đứng dậy rời đi .

- Thành chủ thành Huyền Vũ muốn đổi ý sao?

Vũ Thạch giọng lạnh lẽo, tràn ngập sát ý hỏi.

- Gia chủ, có cần phái người đến hỏi thăm một chút không?

Vũ Thiết kiên trì hỏi.

Vũ Thạch tức giận nói:

- Ta tự mình đi.

Đạp đạp đạp...

Tiếng bước chân vội vã hộ vệ của truyền đến, đi tới trước Phủ Thành Chủ. Hộ vệ bất chấp hành lễ, gấp giọng nói:

- Gia chủ, trong thành đột nhiên xuất hiện một lời đồn, nói trên thành Huyền Vũ có hoa quả và rau xanh giá rẻ. Đồng thời có bán ra bên ngoài, có tinh thạch là có thể mua được.

- Tin tức này là ai truyền ra đầu tiên?

Sắc mặt của Vũ Thiết đen lại, hỏi.

- Điểm ấy còn không rõ lắm...

Hộ vệ cúi đầu giải thích. Đi điều tra lời đồn đãi trong thành, nếu như không có Giác Tỉnh Giả năng lực đặc biệt hỗ trợ, đó chính như mò kim đáy bể. Phải biết rằng, mật độ dân số thành Ngự Thổ đạt tới bảy chục ngàn.

- Còn chưa tìm ra?

Vũ Thạch cười lạnh một tiếng, đôi mắt lão trầm xuống nhìn về phía Rùa Đen ngoài thành.

- Người thành Huyền Vũ làm?

Vũ Phó nói ra suy nghĩ trong lòng gia chủ.

Cao tầng còn lại nghi hoặc hỏi:

- Không đúng, bọn họ làm như vậy để làm gì?

- Thành Huyền Vũ cảm thấy rất hứng thú với tinh thạch.

Vũ Thạch trầm giọng nói.

Tinh thạch tuy có thể dùng để giao dịch, nhưng thực tế có rất nhiều giao dịch đều là phương thức lấy vật đổi vật.

Lông mày của Vũ Thiết nhăn lại, giọng lão ta không xác định hỏi:

- Gia chủ, ngài hoài nghi thành Huyền Vũ lần thứ hai dừng lại. Là muốn làm giao dịch với những người dân trong thành?

- Ừm.

Vũ Thạch gật đầu.

Vũ Phócau mày không hiểu nói:

- Thành Huyền Vũ muốn nhiều tinh thạch như vậy để làm cái gì?

- Vũ Phó, ngươi cùng ta đi một chuyến nữa đến thành Huyền Vũ.

Vũ Thạch khàn khàn ra lệnh.

- A, lại là ta?

Mặt Vũ Phó lộ tia chống cự.

- Câm miệng, bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi.

Vũ Thiết tức giận, giơ lên ba tong đập vào đầu con trai mình.

- A... Đừng đánh, ta đi.

Vũ Phó ôm đầu kêu thảm một tiếng.

Đạp đạp đạp...

Tiếng bước chân vội vàng của hộ vệ lần thứ hai truyền đến, thần sắc hắn hốt hoảng xuất hiện ở trước mặt Vũ Thạch.

Vũ Thạch có loại dự cảm không tốt, lạnh giọng hỏi:

- Chuyện gì?

- Gia chủ, gốc cây xanh trong ao hậu viện không... Không thấy.

Thủ vệ lắp ba lắp bắp nói.

- Cái gì?

Hai tròng mắt của Vũ Thạch nhất thời trừng lớn.

Thủ vệ nhắm mắt nói:

- Ngày hôm nay, khi ta đi đút đồ ăn cho Thủy Tinh Ngư, đã không thấy gốc cây ở trong ao...

- Đáng chết.

Gân xanh trên trán Vũ Thạch nổi lên, lão giơ tay lên nhắm ngay thủ vệ tát chụp một cái.

Ầm!!

Tiếng kêu thảm thiết cũng không vang lên, đầu của tên thủ vệ hậu viện đã rơi ra, máu chảy xối xả, ngã xuống đất, bị mất mạng tại chỗ

Đạp đạp đạp...

Vũ Thạch sải bước đi về phía sau viện, lão không tin, muốn đi tự mình xác định một cái

- Chuyện này...

Chỉ còn lại một đám cao tầng, ở trong lòng run sợ đứng yên tại chỗ.

Ở hậu viện, Vũ Thạch nhìn chằm chằm ao nước yên lặng một hồi lâu.

Khi lão nhìn thấy Thủy Tinh Ngư, không rõ thở phào, nhưng phát hiện gốc cây không thấy đâu, trong lòng lại dâng lên cơn giận dữ.

- Là Ai làm?

Âm thanh của Vũ Thạch âm lãnh cất lên.

Trong đầu của lão hiện lên ý niệm đầu tiên, chính là thành Huyền Vũ.

Nhưng lão không dám đi xác định, dù sao thân là kẻ trộm, nửa đời người, lão đắc tội với rất nhiều người, hoặc, là không dám đi hỏi.

- Vô luận là ai, đều đáng chết.

Vũ Thạch nổi giận gầm lên một tiếng.

Gốc cây kia là lão khổ cực nuôi nấng, có thể đột cấp 8 giai cao cấp hay không, tất cả phải nhờ vào nó.

- Gia chủ, chuyện gốc cây kia bị trôm, ta sẽ cho người đi tra, ngài vẫn trước đi một chuyến đến thành Huyền Vũ đi!

Vũ Thiết đỡ cây gậy đi tới hậu viện.

Việc cấp bách là phải tiễn thành Huyền Vũ đi.

Vũ Thạch hít sâu một hơi, cố gắng để trong lòng bình tĩnh lại, giọng khàn khàn nói:

- Cần phải bắt được kẻ trộm đáng chết kia.

- Sẽ bắt được.

Vũ Thiết chậm rãi gật đầu.

Vũ Thạch quay đầu lại nhìn vào ao nước, làm cho lão cảm thấy nghi ngờ là gốc cây bị trộm đi, nhưng Thủy Tinh Ngư lại còn ở đây?

Theo đạo lý nói, Thủy Tinh Ngư giá trị hơn nhiều so với cây xanh, kẻ trộm kia nên trộm Thủy Tinh Ngư mới đúng.

Nhưng mà Thủy Tinh Ngư vẫn còn ở đây, xem như là may mắn trong xui xẻo.

Sau khi, lão xoay người rời đi, mang theo Vũ Phó vội vã xuống núi.

Trên đường phố thành Ngự Thổ, rất nhiều người đều ở đây thảo luận chuyện thành Huyền Vũ mở ra giao dịch với bên ngoài.

- Có người nói trong Phố Buôn Bán có hoa quả, mỗi quả chỉ bán năm miếng tinh thạch sơ cấp trung đẳng.

- Thiệt hay giả?

Có người lộ ra vẻ nghi ngờ, hỏi

- Ta cũng không biết, nhưng ta dự định đi xem, nếu như là thật, ta sẽ mua nhiều một chút, lại mang đến bộ lạc Ngọc Hương, có thể kiếm không ít...

- Vậy chúng ta cùng đi.

-...

Vũ Điền nghe những lời bàn tán này, sắc mặt lão càng âm trầm

Vũ Phó giống như một con chó bị chọc hoảng sợ, dọc theo đường đi đều ngậm miệng không nói lời nào, lo lắng chạm vào cơn giận của gia chủ sẽ gặp xui xẻo.

....................

Cổng thành Ngự Thổ, Hổ Tây nhón lên bằng mũi chân, nhìn ra Rùa Đen ở xa xa.

- A, tại sao lại dừng lại?

Cô nghi ngờ nói thầm một câu.

Hổ Tây đi đến từ thành Hắc Thủy đi tới thành Ngự Thổ, vốn muốn ở mấy ngày sẽ rời đi, không nghĩ tới lại bị Man Thú Hoang Cổ ngăn ở trong thành.

- Phía trên Man Thú Hoang Cổ, thật sự có hoa quả và rau xanh rẻ như vậy có thể giao dịch sao?

Âm thanh nghi ngờ vang lên, thu hút sự chú ý của thiếu nữ tóc màu quả quýt.

Hổ Tây nghiêng đầu nhìn lại, bốn đại hán đang cùng nhau đi về phía trước, đang tới gần Man Thú Hoang Cổ.

- Chắc là thật, đêm qua ta giao dịch được hai quả táo từ trong tay một người thần bí, chỉ tốn mười miếng tinh thạch sơ cấp trung đẳng.

Một vị đại hán trong đó, từ trong túi áo móc ra hai quả táo đỏ rực.

Quả táo là Ly Nguyệt len lén thả ra ngoài, mục đích là tăng thêm sức thuyết phục.

Ba gã đại hán khác nhìn trợn tròn mắt, không nhịn được nuốt nước miếng, bọn hắn đưa tay lên muốn đoạt quả táo.

Đại hán này tay mắt lanh lẹ cất quả táo, trong miệng hùng hổ nói:

- Ta khinh, muốn ăn thì đi thành Huyền Vũ giao dịch.

- Đi đi đi, ta sẽ đi ngay bây giờ.

-...

Bốn đại hán hừng hực khí thế đi tới gần Rùa Đen.

- Hả, phía sau Man Thú Hoang Cổ có hoa quả!!

Con ngươi màu cam của Hổ Tây sáng lên.

Cô nhớ lại năm ngoái vô tình được ăn hoa quả, mùi vị đó đến nay vẫn khiến cô nhớ mãi không quên.

- Đi xem thử.

Hổ Tây hơi suy nghĩ một chút, thân thể cô đã biến mất tại chỗ.

Lúc xuất hiện lại, cô đã chạy đến trước bốn đại hán kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận