Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1476: Mua Trà Thụ Sinh Mệnh?



Sau đó, cô nhìn về phía đám nhỏ trong lao tù, trong trẻo nói:

- Đều bước ra đi, chẳng lẽ các ngươi muốn ở đây cả đời?

- Ta muốn gặp anh trai!

Dung Nhi gấp giọng nói.

Ngôn Băng nhận ra Dung Nhi, bình tĩnh nói:

- Lợi Áo Đức đang ở trên mặt đất, ngươi cứ đi lên, sẽ nhìn thấy hắn.

- Được.

Hai mắt Dung Nhi sáng lên, cô bé kích động chạy ra bên ngoài trên đôi chân trần bé nhỏ.

Thấy thế, những đứa nhỏ khác đều đứng dậy, hơi lo lắng chạy ra bên ngoài. Sau khi rời khỏi lao tù, tất cả bọn chúng đều dọc theo thông đạo đi lên mặt đất.

- Chị gái, bọn họ làm sao vậy?

Có người lá gan lớn hỏi những thi thể rải rác đầy mặt đất.

- Bọn họ đang ngủ.

Ny Cát Sa mặt không đỏ, thở không gấp nói.

- Ngủ trên mặt đất lạnh lắm.

Cô gái đó nói thầm một câu, sau đó rất cẩn thận rời khỏi nơi này. Bọn nhỏ đã thành công rời khỏi hang ngầm, về tới mặt đất.

Tuyết Cơ dẫn người cướp sạch mọi thứ trong hang động ngầm, chiếm được mấy túi tài vật lớn, nặng trịch.

- Đi thôi, chúng ta trở về.

Ngôn Băng vừa lòng gật đầu, chắc chắn thành chủ đại nhân sẽ rất vui vẻ.

…………..

Đồ Lan đi rồi, Mục Lương đứng dậy trở về thư phòng, chuẩn bị ghi lại ý tưởng vừa nảy ra trong đầu.

Anh trở lại thư phòng, đưa tay rút ra một trang giấy trắng, cầm lấy bút than bắt đầu vẽ bản thiết kế quán rượu trong tương lai.

Anh nhất định phải xây dựng lại quán rượu Đồ Lan, biến nó thành khách sạn tám tầng, từ tầng một tới tầng ba dùng cho mục đích ăn cơm, mua sắm, từ tầng bốn tới tầng tám chính là khu nghỉ dưỡng, khách sạn.

Sàn sạt... Bút than trượt trên giấy, lưu lại những đường cong ngắn gọn, rõ nét màu xám

Mục Lương nhớ lại những kiến trúc cao tầng ở kiếp trước, cuối cùng anh thiết kế bên ngoài khách sạn có hình trụ vuông, với chiều dọc xoắn 180 độ, nhìn rất khí thế mà không lãng phí không gian bên trong.

Đạp đạp đạp...

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo, cửa phòng bị gõ vang.

Cộc cộc cộc...

- Đại nhân.

Âm thanh của Vân Hân vang lên.

- Tiến vào đi.

Mục Lương cũng không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, cây bút trên tay anh vẫn trượt trên trang giấy.

Tiểu hầu gái đẩy cửa đi vào thư phòng, thấy anh đang nghiêm túc thiết kế, cô bé theo bản năng hạ thấp giọng xuống.

- Đại nhân, người của cửa hàng Dụ Chính đến, đã ở trong phòng tiếp khách.

Vân Hân nhẹ giọng nói.

- Đã biết.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng, nhưng vẫn tiếp tục thiết kế.

Vân Hân chớp chớp đôi mắt đẹp, im lặng chờ đợi.

Bên trong phòng tiếp khách, Dụ Chính và Dụ Phỉ Nhi ngồi đối diện nhau, hai mắt tò mò đánh giá cách bày trí của phòng tiếp khách.

Tiểu Tử bưng tới trà nóng và điểm tâm, ôn nhu nói:

- Hai vị, đại nhân chúng ta đang bận chút việc, mời các hạ ăn điểm tâm, uống trà rồi chờ thêm một lát.

- Được.

Dụ Chính gật đầu, lực chú ý của hắn lập tức đặt lên điểm tâm trên mặt bàn ngọc lưu ly.

Dụ Phỉ Nhi mím môi, nhỏ giọng nói:

- Dường như mấy món này rất ngon.

- Ăn đi.

Dụ Chính ôn nhu cười nói.

Lúc này, Dụ Phỉ Nhi mới đưa tay cầm lên một miếng điểm tâm màu trắng, bỏ vào trong miệng cắn một miếng.

Bột tiểu mạch, làm thành bánh hình vuông, cắn rất giòn xốp, chỉ cần vào miệng là tan ngay ra, lớp nhân bên trong được chế bằng mật ong và khoai lang, hương vị thật phong phú

- Ừm ừm, cha, cái này ăn ngon lắm...

Dụ Phỉ Nhi kinh hỉ lên tiếng.

- Ta cũng nếm thử xem.

Dụ Chính cầm lên một miếng bánh hình vuông bỏ vào trong miệng.

Hắn nhướng mày, hương vị phong phú khiến cho hắn nhịn không được nhai nuốt thêm vài cái nữa, vị ngọt thơm của mật ong và khoai lang lan toả trong khoang miệng.

Hắn kinh ngạc nhìn về phía cô hầu gái nhỏ, hỏi:

- Loại điểm tâm này có bán ở Phố Buôn Bán không?

Tiểu Tử lắc đầu, trong trẻo nói:

- Đây là loại điểm tâm đặc biệt của cung điện, ở bên ngoài không bán.

- Vậy sao?

Dụ Chính tiếc nuối nuốt miếng điểm tâm xuống.

Động tác trên tay hai cha con Dụ Chính không ngừng lay động, rất nhanh một đĩa điểm tâm bị dọn dẹp sạch sẽ, nhưng trên mặt bọn họ vẫn chưa thoả mãn.

Dụ Chính nhìn về phía Tiểu Tử, kiên nhẫn hỏi:

- Thành chủ các ngươi vẫn chưa xong việc sao?

- Nhanh thôi.

Tiểu Tử quay lại, mỉm cười.

Dụ Chính há miệng thở dốc, cố gắng kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.

Lần này, hắn tìm đến Mục Lương, chủ yếu là vì thương lượng chuyện giao dịch trà Tinh Thần.

Hắn tới Trân Bảo Lâu trên Phố Buôn Bán mua hết sạch một đợt trà, kết quả ngày hôm sau qua bên đó, phát hiện nơi đó lại có lá trà tinh thần mới, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn hôm trước.

Liên tiếp hai ngày đều là như thế, sau đó Dụ Chính mới hiểu, chỉ sợ thành Huyền Vũ vẫn còn tồn kho rất nhiều trà Tinh Thần. Lại suy nghĩ thêm một đêm, sau đó Dụ Chính quyết định nên tới đây trao đổi với thành chủ thành Huyền Vũ, hắn muốn đối phương bán toàn bộ lá trà cho mình, cũng muốn mua luôn cả trà thụ sản sinh ra lá trà Tinh Thần.

Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã qua nửa tiếng…

Khuôn mặt xinh đẹp của Dụ Phỉ Nhi ửng đỏ, cô bé nghiêng đầu nhỏ giọng nói:

- Cha, ta đói bụng.

- Nhịn một chút đi.

Dụ Chính bất đắc dĩ nói.

Hai mắt Tiểu Tử lóe sáng, cô xoay người rời khỏi phòng tiếp khách, tới khi trở về trong tay cô lại có hai đĩa điểm tâm và hoa quả.

- Lại ăn thêm một chút nữa đi.

Cô bé buông điểm tâm và hoa quả, trên mặt lộ ra một nụ cười khéo hiểu lòng người.

- Cám ơn.

Dụ Chính nhấp hé miệng, sự bất mãn trong lòng hắn đã biến mất một phần.

Sau khi hai người lần thứ hai ăn xong điểm tâm và hoa quả, Mục Lương mới dẫn theo Diêu Nhi đi vào phòng tiếp khách.

Mục Lương nhìn về phía Dụ Chính, ôn hòa nói:

- Ta vừa mới làm xong việc, xin lỗi vì đã để hai vị đợi lâu.

- Chuyện của ngài quan trọng hơn.

Dụ Chính vội vàng đứng dậy, hơi hơi khom mình hành lễ với Mục Lương.

Mục Lương cười cười, biết hắn nói không đúng suy nghĩ trong lòng nhưng cũng không nói thêm gì.

Anh ngồi lên ghế chủ vị, tiểu hầu gái bưng tới trà nóng.

Dụ Chính tự giới thiệu:

- Thành chủ đại nhân, ta là Dụ Chính, người quản lý của hiệu buôn Dụ Chính, đây là con gái của ta, Phỉ Nhi.

Dụ Phỉ Nhi tò mò đánh giá Mục Lương, khi nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi rất đẹp trai của anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi ửng hồng.

- Ừm, lần này ngươi tới đây có chuyện gì không?

Mục Lương gật đầu hỏi.

Dụ Chính thẳng lưng lên, nghiêm mặt nói:

- Mục đích của ta, chính là muốn làm giao dịch với thành chủ đại nhân.

- Làm giao dịch?

Mục Lương nhướng mày, hơi hứng thú ra hiệu nói:

- Nói xem.

- Là như vậy, ta muốn mua trà thụ sản xuất ra lá trà Tinh Thần.

Dụ Chính nghiêm mặt nói. Hắn vừa dứt lời, cả phòng tiếp khách đều rơi vào yên tĩnh.

Ánh mắt Mục Lương đầy cổ quái, mua trà thụ sản xuất ra lá trà Tinh Thần, không phải là Trà Thụ Sinh Mệnh sao?

Tiểu Tử và Diêu Nhi liếc nhau, sắc mặt hai người cũng rất cổ quái, dường như đang cố nén cười

- Sao vậy?

Dụ Chính ngạc nhiên nhìn mấy người bọn họ.

Mục Lương lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Dụ Chính các hạ, ngươi bỏ cái ý tưởng không thực tế ấy đi.

- Vì sao lại không thực tế?

Dụ Chính nhăn mày lại.

Mục Lương lắc đầu, nói qua loa:

- Bởi vì ngươi không mua nổi đâu mà ta cũng sẽ không bán.

- Chưa từng có thứ gì mà Dụ Chính ta không mua nổi, đại nhân cứ nói cái giá đi.

Dụ Chính nghiêm trang nói.

- Vô giá.

Mục Lương ngước mắt lạnh nhạt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận