Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1108: Trộm Người Thành Công

Giả Lỗ vươn tay đẩy cửa phòng ra, cung kính nói:

- Đại trưởng lão, ta đã trở về rồi.

Giả Lỗ bước vào phòng, sau khi đặt thùng gỗ xuống bàn thì xoay người đóng cửa phòng lại.

Hắn không biết là trước khi cánh cửa được đóng lại thì Mục Lương đã lẻn vào bên trong phòng rồi.

Mục Lương nhìn quanh gian phòng một vòng, thấy Phong Vũ đang ngồi xếp bằng trên giường, trong góc phòng có hai tên mặc áo choàng đen đang đứng yên.

- Ngươi đi ra ngoài đi.

Phong Vũ mở mắt, lạnh lùng liếc Giả Lỗ một cái.

- Vâng.

Giả Lỗ vẫn luôn cung kính đáp, xoay người định rời đi.

Mục Lương thấy thế đành phải ra tay, tránh việc Giả Lỗ rời đi rồi quay lại làm bại lộ hành tung của hắn.

Anh hơi nhúc nhích ý niệm, Phấn Hoa Mộng Ảo khuếch tán ra rồi cấp tốc bao trùm toàn bộ căn phòng.

Phong Vũ cau mày, lão đột nhiên cảm giác trước mắt giống như bị bịt kín một tầng sương mù, ngay sau đó liền ngủ thiếp đi.

Phanh phanh ~~~

Giả Lỗ chưa kịp rời đi thì đã ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Mục Lương hiện thân, gật đầu tỏ vẻ hài lòng với năng lực mới.

Vù vù ~~~

Tại góc tường, hai tên mặc áo choàng đen lập tức lao nhanh như chớp về phía Mục Lương

Có điều ở trong mắt anh, tốc độ của cả hai không tính là quá nhanh, mắt thường cũng có thể bắt được động tác của bọn họ.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, thi triển năng lực Tơ Nhện Thiên Ảnh.

Hai tên áo choàng đen giống như là bị ấn nút tạm ngừng, cả hai vẫn còn duy trì động tác vọt tới trước và bị tơ nhện cố định tại chỗ.

Mục Lương tiến lên trước, vươn tay kéo áo choàng của hai người xuống, khuôn mặt của cô gái tóc lục và người đàn ông tóc trắng hoàn toàn lộ ra.

- Mái tóc dài màu xanh lá, nàng hẳn là Khải Na.

Anh nhìn chăm chú vào Khải Na, người có thần sắc đờ đẫn, lực chú ý rơi xuống tinh thạch hung thú khảm trên trán nàng, đây là chỗ giao giới mạch lộ sao?

Mục Lương nhíu mày quan sát, cơ thể của Khải Na đã hoàn toàn bị cải tạo thành Linh khí, chỉ có phần đầu còn tính là hoàn chỉnh.

Mục Lương vươn tay chạm vào khuôn mặt của Khải Na, làn da vẫn còn có độ đàn hồi.

- Khuôn mặt được bảo dưỡng không tính là quá tệ.

Anh khẽ thì thầm một tiếng.

Nếu như ngay cả khuôn mặt của Khải Na cũng bị cải tạo, như vậy Diêu Nhi và Vạn Bái còn có thể nhận ra cô ấy sao?

Mục Lương vung tay lên, thu hồi cô gái tóc lục và người đàn ông tóc trắng vào không gian chứa đồ.

Anh nhìn Phong Vũ nằm mê man ở trên giường và Giả Lỗ ngã trên mặt đất, trong thời gian ngắn thì hai người này sẽ không thể tỉnh lại.

- Để đề phòng, tốt hơn là các ngươi vẫn nên ngủ thêm hai ngày đi.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, sau đó rải thêm một lớp Phấn Hoa Mê Man khắp cả phòng.

Trước khi rời đi, anh còn dùng tơ nhện khoá chặt cửa ra vào và cửa sổ, miễn cho Phấn Hoa Mê Man bay ra ngoài.

Loại tơ nhện này sẽ tự động phân giải sau hai ngày nữa, hoàn toàn không lưu lại bắt cứ vết tích nào.

Mục Lương quay đầu nhìn cửa phòng, sau khi xác định không có chỗ sơ suất thì mới xoay người rời đi.

Anh rời đi Ốc Đảo, cảm ứng vị trí của Tiểu Huyền Vũ, nhận rõ phương hướng rồi bay trở về.

Chưa được bao lâu thì Rùa Đen đã tiến vào trong tầm mắt.

Mục Lương bay vào Nội Thành, cơ thể xuyên qua tán cây Trà Thụ Tinh Thần, trở lại tầng tám Trung Ương.

- Mục Lương, ngươi đã về rồi.

Mễ Nặc là người đầu tiên nhìn thấy Mục Lương, cô lập tức hào hứng chạy tới chào đón.

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc mở to, ân cần hỏi han:

- Ngươi đã mang người về rồi sao?

- Đương nhiên rồi.

Khóe miệng của Mục Lương nhấc lên, vươn tay xoa đầu cô gái tai thỏ.

- Vậy thì quá tốt rồi! Diêu Nhi nhất định sẽ rất vui vẻ!

Gương mặt xinh đẹp Mễ Nặc phiếm hồng, đôi tai thỏ lông nhung đứng thẳng.

Nguyệt Thấm Lan bước ra cung điện, tươi cười như hoa nói:

- Ta mới vừa trở về, còn chưa kịp ngồi xuống thì ngươi đã quay trở lại.

- Mọi chuyện rất suôn sẻ, không có hao phí quá nhiều thời gian.

Mục Lương ôn hòa giải thích.

- Vậy ta đi gọi Già Lạc tới nhé?

Đôi mắt xinh đẹp màu xanh biển của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.

- Ừ, ngươi bảo cô ấy tới phòng làm việc gặp ta.

Mục Lương gật đầu.

Cô gái ưu nhã cất bước rời đi, đến Xưởng Chế Tạo Linh Khí ở khu Trung Ương tầng bảy.

Mục Lương nắm lấy tay của cô gái tai thỏ, hỏi:

- Diêu Nhi đâu rồi?

- Hôm nay, con bé được nghỉ, chắc đi ra ngoài chơi.

Mễ Nặc ngoan ngoãn đáp.

- Ừ, vậy chờ khi nào chúng ta giải trừ khống chế cho Khải Na thì lại bảo cô bé ấy tới đây.

Mục Lương ôn hòa nói.

Anh dắt tay cô gái tai thỏ rồi cất bước đi đến phòng làm việc.

Bên trong phòng làm việc, Mục Lương đưa cô gái tóc lục và người đàn ông tóc trắng ra khỏi không gian chứa đồ.

Hai người còn chưa kịp phát động công kích thì Tơ Nhện Thiên Ảnh đã bó chặt cả hai lần nữa.

………..

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc trừng lớn, tò mò đánh giá cô gái tóc lục.

Cánh môi màu hồng phấn của nàng khẽ nhếch, kinh ngạc nói:

- Người này chính là mẹ của Diêu Nhi sao.....?

Mục Lương ôn hòa nói:

- Chắc là vậy, điều này còn cần Diêu Nhi và Vạn Bái tới phân biệt thì mới có thể chắc chắn.

- Hi vọng là đúng người.

Mễ Nặc nhấp môi.

Cô đi vòng quanh cô gái tóc xanh hai lần, cẩn thận quan sát tài liệu hung thú trên người Khải Na.

Cộc cộc cộc ~~~

Có tiếng gõ cửa truyền tới từ bên ngoài phòng làm việc.

- Mục Lương, ta đã mang người đến rồi.

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa bước vào phòng làm việc, đi theo phía sau là Già Lạc.

Già Lạc đi vào phòng làm việc, lực chú ý nhanh chóng rơi xuống trên người cô gái tóc lục.

- Thành chủ đại nhân, ngươi thật sự mang Khải Na trở về rồi!!

Đôi mắt đẹp màu xanh da trời của nàng sáng lên, Già Lạc bước nhanh đi tới trước mặt cô gái tóc lục.

- Ngươi xác định cô ấy là Khải Na, có phải không?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Đương nhiên, trước khi cô ấy còn chưa biến thành Linh khí hình người thì ta đã từng tán gẫu với cô ấy vài câu.

Già Lạc gật đầu xác định.

Cô tới gần cô gái tóc lục, giơ tay kiểm tra tình trạng cơ thể của Khải Na.

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi:

- Phải làm thế nào để giải trừ sự khống chế của Phong Vũ đối với cô ấy đây?

- Cái này thì không khó, nhưng trước hết ta cần phải kiểm tra tình huống hiện giờ của Khải Na.

Già Lạc trả lời một câu mà không hề ngẩng đầu lên.

Cô đưa tay ra rồi nhẹ nhàng đặt lên trên ngực cô gái tóc lục, cảm nhận sự chấn động bên trong cơ thể.

Già Lạc thở phào một hơi, thả lỏng nói:

- Trái tim và đại não vẫn còn đó, chỉ là chúng đã được kết nối với tài liệu hung thú.

- Cô ấy còn có thể khôi phục như lúc ban đầu sao?

Mễ Nặc khẩn trương hỏi.

Già Lạc tiếc nuối lắc đầu, thanh thúy đáp:

- Hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu là chuyện không thể nào, khôi phục ý thức tự chủ của cô ấy thì không có vấn đề.

Nghe vậy, cảm xúc của Mễ Nặc có chút thất lạc, đôi tai thỏ lông nhung ủ rũ cụp xuống.

- Vậy tình huống hiện giờ của Khải Na như thế nào rồi?

Mục Lương trầm giọng hỏi.

- Tình huống hiện tại của cô ấy rất phức tạp.

Già Lạc vươn tay chạm đến tinh thạch hung thú trên trán Khải Na.

Cô nhìn thoáng qua Mục Lương, tiếp tục nói:

- Trước khi tiến hành trở thành Linh khí thì ký ức của Khải Na sẽ bị phong ấn, chỉ còn lưu lại ý thức chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận