Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 997: Nó Không Dám Liều Mạng Với Đối Phương, Nếu Không Bị Thương Chỉ Có Thể Là Nó

Na An nhìn về phía Vua Cá Chuồn, nếu nó đánh nhau với Rồng Dung Nham Khổng Lồ, chỉ sợ không phải là đối thủ.

Nó công kích, con ngươi nó thẳng đứng nhìn chằm chằm mặt biển sôi sục, tìm kiếm bóng dáng của Rồng Biển cấp 9.

- Nó vẫn chưa chết.

Mục Lương bình tĩnh lên tiếng.

Anh vừa dứt lời, nước biển lại cuồn cuộn dâng lên lần nữa, dập tắt dung nham nóng cháy.

Rồng Biển lại xuất hiện, nó há mồm phun đạn pháo nước tấn công Rồng Dung Nham Khổng Lồ.

Nó không dám liều mạng với đối phương, nếu không bị thương chỉ có thể là nó, cho nên nó muốn mượn nước biển để tiêu hao thực lực Rồng Dung Nham Khổng Lồ.

Rồng Dung Nham Khổng Lồ phun ra Hơi Thở Dung Nham, ngăn chặn đạn pháo nước, hơi nước vừa tiếp cận cơ thể nó thì đã nhanh chóng bốc hơi và biến mất.

- Mau kết thúc đi!

Mục Lương lớn tiếng phân phó.

Rống!

Rồng Dung Nham Khổng Lồ nghe vậy thì ngẩng đầu lên trời thét dài một tiếng, quanh thân bị dung nham bao trùm, sau đó nó cúi đầu bổ nhào về phía mặt biển, lao thẳng về phía Rồng Biển.

Rồng Biển thấy thế lập tức lẻn xuống đáy biển, chuẩn bị dùng phương pháp này để tránh né đòn công kích của đối phương.

Nhưng nó không ngờ rằng, Rồng Dung Nham Khổng Lồ lao thẳng xuống biển còn mang theo một lượng dung nham lớn phun trào ra ngoài cơ thể, biến nước biển thành dung nham nóng bỏng.

………..

Mục Lương giơ tay chặn trước người, khí lạnh khuếch tán ra khiến nhiệt độ quanh thân giảm xuống.

Anh nhìn mảng dung nham lớn đang sôi sục dưới chân, bóng dáng của Rồng Dung Nham Khổng Lồ đã biến mất trong đó.

Không bao lâu, dung nham dâng trào kịch liệt, nước biển xung quanh không ngừng sôi trào, nhiệt độ tiếp tục gia tăng.

Ầm ầm!!

Không trung mây đen dày đặc, tia chớp màu bạc xẹt ngang qua bầu trời.

Những đám mây đen xếp chồng lên nhau, trông cứ như bầu trời sắp sụp đổ.

Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên không trung, cau mày nói:

- Trời sắp mưa rồi.

Mục Lương bay lên không trung, nhìn từng tầng mây đen rồi khẽ phất tay một cái.

Vù vù vù……

Gió lốc nổi lên, thổi tan những đám mây đen, bóp chết cơn mưa axit này từ trong trứng nước.

Trên bãi đáp mây mù.

Bố Vi Nhân trợn mắt há hốc mồm, thực lực của Mục Lương đã mạnh đến mức có thể điều khiển thời tiết sao, chỉ cần phất tay một cái là xua tan mây đen.

Trên thực tế, anh chỉ thổi tan mây chứ không tính là thực sự kiểm soát được thời tiết.

Ầm ầm!!

Dung nham nổ tung, bọt khí văng tung tóe.

Rồng Dung Nham Khổng Lồ vỗ cánh bay ra, móng vuốt còn bắt lấy Rồng Biển đã chết.

Xác của Rồng Biển trông rất thảm, miệng vết thương có dung nham chảy xuống, một số bộ phận trên người đã bị nướng thành than cốc, trên đầu còn nám đen một mảng lớn.

Hống hống hống!

Rồng Dung Nham Khổng Lồ đập cánh bay tới Mục Lương, dường như để khoe khoang con mồi vừa mới bắt, nó hất tung thi thể Rồng Biển lên cao rồi chụp lấy.

- Rất lợi hại.

Mục Lương cười một tiếng.

Anh tới gần xác của Rồng Biển, đào ra tinh thạch hung thú trong đầu nó.

- Hệ thống, chuyển hóa tinh thạch hung thú thành điểm tiến hóa.

Mục Lương mặc niệm một câu trong lòng.

- Keng! Chuyển hóa thành công.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

Mục Lương mở ra giao diện thuộc tính bốn chiều, xem xét điểm tiến hóa.

Thuần dưỡng sư: Mục Lương

......Xem thêm......

Điểm thuần dưỡng: 3320

Điểm tiến hóa: 5,906,380,987

Năng lực:

Thiên Tai Dung Nham 【 cấp 9 】

Vô Hạn Tiến Hóa【 cấp 8 】

....

Động vật thuần dưỡng:

Rồng Dung Nham Khổng Lồ

Thiên phú: Thiên Tai Dung Nham 【 cấp 9 】

...

Thực vật thuần dưỡng:

Long Thụ Vô Hạn

Thiên phú: Tiến Hóa Vô Hạn【 cấp 8 】

....

Tinh thạch hung thú của Rồng Biển cấp 9 có thể chuyển hóa thành một tỷ điểm tiến hóa.

- Rất tốt, lại tới gần mục tiêu mười tỷ điểm tiến hóa thêm một bước rồi.

Mục Lương hài lòng đóng lại giao diện thuộc tính bốn chiều.

Anh nhìn xuống dưới, dung nham sôi sục đã ngưng kết thành nham thạch, cuối cùng chậm rãi chìm xuống đáy biển.

Mục Lương xoay người trở lại sân mây, Thái Khả Khả và những người khác đều đang nhìn hắn với ánh mắt sùng bái.

- Mọi người thu dọn một chút đi, chúng ta tiếp tục lên đường.

Anh bình tĩnh phân phó.

- Thành chủ đại nhân, nhưng đàn Cá Chuồn vẫn chưa nghỉ ngơi đủ…

Na An lo lắng nói.

- Không cần bọn chúng chở người nữa.

Mục Lương nhàn nhạt đáp.

Anh quay đầu nhìn về phía Rồng Dung Nham Khổng Lồ, nó và Ưng Lửa đang xúm lại chia xác Rồng Biển, bổ sung tiêu hao trong cơ thể.

Na An sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Rồng Dung Nham Khổng Lồ, trong lòng cô đã có suy đoán.

Chờ Rồng Dung Nham Khổng Lồ ăn no, Mục Lương bước tới rồi dùng ý niệm để trò chuyện với nó.

Nó cúi người xuống, để anh tới gần cơ thể của nó.

Mục Lương giơ tay lên, lưu ly bao trùm trên lưng nó, xây bốn cái khoang thuyền lưu ly hình con nhộng.

Rồng Dung Nham Khổng Lồ yên tĩnh nằm sấp, khống chế dung nham trên người không sôi trào, màu sắc cơ thể trở nên xám xịt và không còn tỏa ra nhiệt độ cao nữa.

Anh thả tay xuống, quay đầu trầm giọng nói:

- Trịnh An, bảo tất cả tộc nhân của ngươi đi lên, mười phút nữa sẽ rời đi.

- Vâng!

Tộc trưởng Người Cá cung kính hành lễ.

Lão chống gậy rồi xoay người về phía nhóm Người Cá, khàn khàn nói:

- Chuẩn bị xuất phát, mọi người đi lên đi.

- Vâng…..

Nhóm Người Cá vội vàng bước xiêu vẹo lên lưng Rồng Dung Nham Khổng Lồ.

Mười phút trôi qua rất nhanh.

Hống hống hống ~~~

Rồng Dung Nham Khổng Lồ ngẩng đầu lên trời gào thét, vỗ cánh nhẹ nhàng bay lên không trung.

Ưng Lửa và Vua Cá Chuồn cũng lần lượt cất cánh, sau khi lượn một vòng trên không, tất cả tiếp tục tiến tới thành Huyền Vũ.

Mục Lương trở lại trong phòng nghỉ, thả lỏng ngồi dựa vào ghế sô pha.

- Thành chủ đại nhân, để ta giúp ngươi xoa bóp một chút.

Ny Cát Sa thanh thúy nói.

Cô thi triển năng lực, sau lưng ghế sô pha mọc ra một đôi tay, bắt đầu xoa bóp bả vai của Mục Lương.

Đầu vai của anh rùng mình một cái, cũng không có từ chối.

- Đại nhân, uống ly trà đi.

Vân Hân bưng trà nóng đi vào phòng nghỉ, nhẹ nhàng đặt bên tay phải anh.

Ly Nguyệt ngồi bên cạnh, dịu dàng hỏi:

- Ngươi có mệt lắm không?

- Không mệt.

Khóe miệng của Mục Lương cong lên, vươn tay tự nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô gái tóc bạc.

Gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ, ánh mắt của cô lơ lửng không cố định, cô không dám nhìn Ny Cát Sa và những người khác.

Cô gái tóc bạc cúi đầu, nhẹ nhàng nép vào vòng tay của Mục Lương, an tĩnh chờ đợi.

Ny Cát Sa chớp chớp đôi mắt xanh, mất tự nhiên quay đầu đi.

- Xịt xịt xịt~~

Cô nhìn về phía Thái Khả Khả, người đang ngó nghiêng lung tung, tận lực lên tiếng nhắc nhở.

- Có chuyện gì vậy?

Thái Khả Khả quay đầu nhìn về phía cô gái tóc xanh, không rõ vì sao cô lại phát ra âm thanh kì quái.

- Ta có việc tìm ngươi, chúng ta ra ngoài nói đi.

Ny Cát Sa bắt lấy tay của cô gái tóc màu biếc, lôi kéo cô ấy đi ra ngoài phòng nghỉ.

- Ai, có chuyện gì mà ngươi không thể nói ở trong phòng chứ?

Thái Khả Khả không hiểu hét to.

- Ngươi im miệng đi.

Khóe mắt của Ny Cát Sa nhảy lên.

Cô thi triển năng lực, mọc một cánh tay trên vai cô gái tóc xanh lá rồi che miệng của đối phương lại.

Mục Lương cười một tiếng, nhìn Thái Khả Khả bị Ny Cát Sa lôi đi.

Tiểu hầu gái đặt trà nóng xuống bàn, sau đó xoay người rời khỏi phòng nghỉ.

- Ngủ một lúc đi, ta cũng mệt mỏi.

Mục Lương quay đầu nhìn cô gái tóc bạc, che miệng ngáp một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận