Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3579: Ta Rất Tích Mệnh

Bên trong nhà ăn cung điện.

Đám người Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên ngồi xuống, chờ Mục Lương tới là có thể bắt đầu thưởng thức bữa sáng.

- Bệ hạ của các ngươi đâu?

Hồ Tiên quay đầu nhìn về phía Ba Phù, tròng mắt màu đỏ rực mang theo tia dò hỏi.

Ba Phù ngoan ngoãn đáp:

- Bệ hạ vẫn còn ở thư phòng, đã đi mời qua một lần rồi ạ.

- Ta tới rồi.

Giọng nói ôn hòa vang lên, Mục Lương cất bước đi vào trong nhà ăn.

- Tối nay bệ hạ và vương hậu nương nương sẽ đi thành Tát Luận, trước khi xuất phát phải ăn tốt một chút.

Lần này Mục Lương đi thành Tát Luận là muốn xem thử xây dựng vương cung mới như thế nào.

- Bữa sáng hôm nay phong phú hơn mấy ngày trước thì phải.

Ngoại trừ thăm dò Thành Buôn Bán ra thì còn phải xem xét tình huống xây dựng của thành Tát Luận, dù sao đây là đơn hàng lớn của hai nước hợp tác, vẫn phải để ý một chút.

Mục Lương cầm đũa lên nói.

- Tiểu thư Phi Nhan mới biết được sao?

Hắn ngồi xuống chủ vị, tùy ý quét mắt nhìn mọi người một vòng, ngoại trừ Hi Bối Kỳ đi căn cứ Không Quân ra thì những người khác đều ở đây.

- Hả, hôm nay đi rồi à?

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ lên tiếng:

- Ăn điểm tâm đi.

Yến hội do vương quốc Hải Đinh tổ chức diễn ra vào ngày mai, ngày hôm nay phải qua bên đó trước, chờ tham gia yến hội xong thì tiện đường đi dò xét tình huống của Thành Buôn Bán bên kia.

Nguyệt Phi Nhan tức giận nói:

Tiểu Tử giải thích:

- Hôm qua ta ở căn cứ Không Quân cả ngày, sáng sớm hôm nay mới trở về, đương nhiên là không biết rồi.

Nguyệt Phi Nhan trừng lớn đôi mắt đỏ.

Tiểu Tử chớp chớp mắt đẹp.

- Nếu ngươi muốn ra ngoài đến thế, vậy thì dành thời gian đến đại lục cũ đi, bên kia xảy ra chút tình trạng, ngươi đi giải quyết một chút.

Ánh mắt của Nguyệt Phi Nhan u oán, còn chưa mở miệng thì đã bị từ chối rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn con gái.

- Mộc Phân Thân bận rộn nhiều việc, không có thời gian đi xử lý chuyện này.

- Ngươi có biết hay không cũng không ảnh hưởng gì, dù sao thì cũng sẽ không để cho ngươi đi.

Mộc Phân Thân muốn xây dựng đường ranh giới đại lục cũ, ngày đêm đều đang bận rộn, không có tinh lực để ý những chuyện khác.

Hắn vốn định để Ngôn Băng hoặc là Hạ Khoa Phu đi một chuyến, hiện tại cô gái tóc đỏ muốn đi ra ngoài, vậy vừa vặn để cô ấy đi là được rồi.

Mục Lương lắc đầu đáp.

- A, ta vừa định nói là muốn đi cùng.

- Bên kia mất tích hơn mười công nhân, đến bây giờ còn chưa tìm được.

- Không phải Mộc Phân Thân Mục Lương ở bên kia sao?

Nguyệt Phi Nhan lại hỏi.

Mục Lương suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

Nhưng nghĩ đến đại lục cũ hoang vu, trong lòng của cô lại hối hận, đi đến địa phương khỉ ho cò gáy cái gì cũng không có để làm gì chứ?

Nguyệt Phi Nhan vô thức hỏi.

- Tình huống gì vậy?

- Để ta đi một mình à?

Nguyệt Phi Nhan suy tư một lúc rồi hỏi.

Mục Lương nghĩ ngợi một chút, bình thản đáp:

- Hạ Khoa Phu và Thái Khả Khả cũng sẽ đi cùng.

- Được rồi, vậy ta đi.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu đáp ứng.

Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Thấm Lan giật giật, dặn dò:

- Chú ý an toàn.

- Mẹ yên tâm, ta biết rồi.

- Ừm, ăn xong ta sẽ nhanh chóng an bài.

- Trước khi xuất phát, an bài xong kế hoạch huấn luyện binh sĩ, đừng nói đi là đi.

Mục Lương bình thản nói:

Nguyệt Phi Nhan cười gượng hai tiếng.

- Vậy để ta đi là được rồi.

Mục Lương hỏi ngược lại.

Mục Lương tiếp tục dặn dò:

- Nếu gặp phải nguy hiểm thì ưu tiên bảo vệ an toàn cho bản thân, biết không?

Nguyệt Phi Nhan vỗ ngực một cái nói:

- Ta biết rồi, ta ‌ cũng rất tích mệnh.

- Ừm, vậy là tốt rồi.

Mục Lương cười một tiếng.

Nguyệt Phi Nhan nghĩ tới cái gì đó, chớp chớp mắt màu đỏ, hỏi:

- Có muốn để Hi Bối Kỳ đi cùng không?

- Cô ấy cũng đi vậy ai chăm sóc căn cứ Không Quân?

Nguyệt Phi Nhan đáp ứng.

- Tốt.

Đại lục cũ đã khai phá ngành trồng trọt bao gồm cây ăn quả, rau xanh, dược thảo, mía và các loại cây nông nghiệp khác, quy mô trồng trọt đã vượt xa vương quốc Huyền Vũ.

- Nếu đã như vậy, buổi chiều đi thu dọn một chút, ngày mai xuất phát, thuận tiện đi dò xét tình huống của khu trồng trọt.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ đáp.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng gật đầu.

- Ăn đi.

Mục Lương bĩu bĩu cằm, tiếp tục thưởng thức bữa sáng hôm nay.

Ly Nguyệt nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, dịu dàng hỏi:

- Chị Thấm Lan đã chuẩn bị xong hạ lễ chưa?

- Đương nhiên, một cân Sinh Mệnh Trà cấp 2.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp.

- Lễ này rất nặng.

Nguyệt Phi Nhan lẩm bẩm.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Khi Từ Từ và Tiểu Cảnh làm tiệc đầy tháng, tuy người của vương quốc Hải Đinh không tới, nhưng đưa tới lễ hạ rất tốt.

- Ta lại không nói là không thể tặng nha.

Nguyệt Phi Nhan phách lối hất cằm lên.

Ly Nguyệt nhắc nhở:

- Mấy ngày nữa là sinh nhật Bạch Sương, có phải cũng nên chuẩn bị hạ lễ hay không?

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy thì nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt mang theo tia dò hỏi.

Thân phận của Bạch Sương vẫn là đặc biệt, cô ấy từng ở Khu Vực Trung Ương một đoạn thời gian, người sáng suốt đều biết cô thích Mục Lương.

- Thấm Lan quyết định là tốt rồi.

Mục Lương bình thản lên tiếng.

Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút, ưu nhã nói:

- Vậy thì tặng một chiếc điện thoại di động ma huyễn đi, lại thêm mười cân Sinh Mệnh Trà cấp 3.

- Có thể.

Mục Lương gật đầu một cái.

Hồ Tiên chớp chớp mắt màu đỏ rực, lấy ra một phần tờ đơn rồi đẩy tới trước:

- Nói đến chuyện này, chỗ ta cũng có một phần danh sách, tỷ tỷ nhìn xem rồi cũng chuẩn bị hạ lễ đi.

Nguyệt Thấm Lan tiếp nhận danh sách rồi nhìn lướt qua, đôi mắt màu xanh nước biển lập tức có chút cạn lời.

Cô dựa theo trình tự mà lẩm nhẩm:

- Năm ngày sau là sinh nhật của quốc vương Tô Kéo, sáu ngày nữa là tiệc đầy tháng của con trai quốc vương Tây Uy, cùng ngày là đại hôn của quốc vương Đặc Y và vương hậu...

- Những người này đều phải chuẩn bị quà mừng.

Hồ Tiên cười duyên nói.

- Ta biết rồi.

Nguyệt Thấm Lan thở dài một tiếng.

Mục Lương ôn nhuận nói:

- Chờ ăn no lại bận rộn nữa, chúng ta 10 giờ mới xuất phát.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan u oán, ưu nhã nói:

- Được rồi.

Cô phải căn cứ tình huống để tặng quà, có quan hệ hợp tác sâu với vương quốc Huyền Vũ vương cần đưa hạ lễ tốt hơn một chút.

Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, hỏi:

- Tại sao dì Hồ Tiên không chuẩn bị quà tặng nha?

-...

Chân mày của Hồ Tiên giật một cái, mỗi lần bị cô gái tóc đỏ gọi là dì đều làm cho cô muốn đánh đối phương một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận