Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2624: Miệng Của Nữ Nhân Chỉ Toàn Gạt Người.

Áo La sửng sốt một chút, trợn mắt nhìn về phía Lăng Hương, khuôn mặt nhanh chóng sưng vù, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin được.

- Tát ~~~

Ngay sau đó lại là một cái tát khác.

Đây là Linh Vận ra tay, hạ thủ còn ác hơn cả Lăng Hương, làm cho nửa khuôn mặt của Áo La sưng đỏ, khóe miệng có máu chảy ra.

Chỉ tiếc miệng của hắn ta đã bị tơ nhện ngăn chặn, không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết được.

An Kiệt Lạp nhìn Áo La trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ trước khi ra tay ngươi không có điều tra thân phận của các cô ấy sao?

Đám người Áo Thái sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn về phía An Kiệt Lạp.

- Cô ấy là công chúa của vương quốc Tây Hoa .

An Kiệt Lạp giơ tay ra hiệu về phía Lăng Hương, lại chỉ về phía Linh Vận, giới thiệu với giọng điệu nhàn nhạt:

- Còn cô ấy là công chúa của vương quốc Tề Nhĩ Vô.

Hai tiếng công chúa của An Kiệt Lạp lập tức khiến vẻ mặt của đám người Áo La dại ra, cho nên bọn hắn vẫn luôn đánh chủ ý vào hai vị công chúa vương quốc lớn? .

- Ô ô minh ~~~

Hai mắt của Áo Thái trừng lớn, miệng bị chặn lại phát ra tiếng nghẹn ngào, trên mặt viết đầy sự hối hận.

Bọn hắn chỉ là thương nhân, làm sao dám trêu chọc với quý tộc vương thất chứ, đó là chán sống rồi.

Áo La lộ ra vẻ mặt như tro tàn, một lần đắc tội tận ba vương quốc, hắn còn có thể sống sót sao?

- Hừ, việc này ta sẽ nói với cha.

Linh Vận căm tức nhìn Áo La.

Lăng Hương lại cho Áo La một cái tát, tức giận nói:

- Ta muốn đánh nát hàm răng của ngươi, dám cướp bóc ta, lá gan của ngươi thật sự rất lớn.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Tiểu thư Lăng Hương, tiểu thư Linh Vận, những người này đã vi phản hiến pháp vương quốc Huyền Vũ, chúng ta cần phải bắt giam bọn hắn.

- Được!

Linh Vận vội vàng gật đầu, nhìn cô gái tóc trắng, cảm kích nói:

- May mà nhờ có tiểu thư Ly Nguyệt, bằng không thì chúng ta thảm rồi.



- Đúng vậy, cám ơn các ngươi.

Lăng Hương gật đầu nhận đồng.

Ly Nguyệt gật đầu đáp lại, lúc này bọn Kỵ Sĩ ngoài cửa cũng đã tỉnh lại, sợi dây thừng trên người đã bị chị em Hi Sắt cởi ra.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Công chúa điện hạ, người không sao chứ?

Bọn Kỵ Sĩ khẩn trương vọt vào phòng, lập tức làm cho gian nhà trở nên chật chội.

- Quá nhiều người.

Ly Nguyệt nhíu mày.

Linh Vận nghiêm túc nói:

- Chúng ta không sao, các ngươi đi ra ngoài chờ đi, đừng chen lấn trong đây.

Bọn Kỵ Sĩ và hộ vệ thấy công chúa nhà mình không sao mới thở phào nhẹ nhõm đi ra ngoài, trước khi rời đi còn liếc xéo đám người Áo La, ánh mắt kia giống như có thể giết chết bọn hắn.

Đám người Áo La càng thêm luống cuống, bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Hương và Linh Vận sẽ là công chúa.

- Cộp cộp cộp ~~~

Kỵ Sĩ và bọn hộ vệ đi rồi, hộ vệ Trung Ương vừa lúc chạy đến, áp giải đám người Áo La đi đến Ngục Giam.

Hai gã hộ vệ chết đi cũng bị dọn dẹp sạch sẽ, trong phòng lập tức thoạt nhìn rộng mở hơn rất nhiều.

Trước khi rời đi, Ly Nguyệt hỏi thêm một câu:

- Đúng rồi, khi nào thì hai vị lấy Chén Thánh cất giữ trong Đại Hội Trường thế?

Đúng vậy, Lăng Hương căn bản không mang Chén Thánh về chỗ tiếp đãi, mà là đặt ở trong Đại Hội Trường, dự định khi nào rời đi vương quốc Huyền Vũ mới đi lấy, như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều.

- Cứ để đó đi, khi nào rời khỏi đây chúng ta sẽ đến lấy.

Lăng Hương thanh thúy nói.

- Được rồi, hai vị nghỉ ngơi tốt.

Ly Nguyệt khẽ gật đầu, xoay người mang theo thuộc hạ rời đi.

Linh Vận nhìn cô gái tóc trắng rời đi, quay đầu nhìn căn phòng hỗn độn, ánh mắt lạnh xuống, hô một tiếng:

- Hừ, người đâu, đi thăm dò xem tên Áo La này là ai, ta muốn bọn họ sống không bằng chết?!

- Vâng.

Kỵ Sĩ tiến vào cung kính lên tiếng, xoay người rời đi.

Lăng Hương nghĩ lại mà sợ nói:

- May mắn là chúng ta đang ở vương quốc Huyền Vũ, nếu đổi thành địa phương khác thì rất có thể cả hai ta đã bị giết lúc nào không hay.

- Đúng vậy, hiện tại ta không còn chút buồn ngủ nào nữa, sợ là đêm nay không ngủ được rồi.

Linh Vận cười khổ một tiếng.

Các cô gọi Kỵ Sĩ và hộ vệ tiến vào sửa sang gian phòng một lần nữa.

Nửa giờ sau, Lăng Hương nhìn bạn thân ngã đầu nằm ngủ ngon lành bên cạnh mình, bên tai như còn quanh quẩn câu nói "Đêm nay không ngủ được" của đối phương.

- Miệng của nữ nhân toàn là lừa gạt.

Lăng Hương trợn trắng mắt, kéo chăn nằm trên giường, chẳng mấy chốc cũng ngủ mất.

……

Bên trong cung điện, khu vực Trung Ương.

- Cộc cộc cộc ~~~

Ly Nguyệt xử lý xong chuyện Áo La thì trở lại cung điện, sau đó đi thẳng tới thư phòng, giơ tay gõ cửa.

- Mục Lương, ngươi nghỉ ngơi rồi à?

Cô lên tiếng hỏi.

- Không có, vào đi.

Giọng nói ôn hòa của Mục Lương truyền ra từ trong thư phòng.

- Cọt kẹt ~~~

Ly Nguyệt đẩy cửa mà vào, nhìn thấy anh đang ngồi trên long ỷ, hai chân gác trên mặt bàn, cầm một tờ giấy mỏng đặt trước mặt.

Mục Lương thấy cô gái tóc trắng tiến đến, thuận tay buông tấm bản đồ trong tay xuống, hai chân chấm đất điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn.

- Mọi chuyện làm xong rồi à?

Anh bình thản hỏi.

Ly Nguyệt khẽ gật đầu, nói với thần sắc nghiêm túc:

- Đúng vậy, đám người Áo La đã bị bắt giữ và tống vào Ngục Giam khu Trung Ương.

- Ừm, tình huống cụ thể như thế nào?

Mục Lương nhẹ nhàng vung tay lên, cái ghế bên cạnh bị kéo ra, ý bảo cô gái tóc trắng ngồi xuống rồi nói.

Ly Nguyệt tháo mũ giáp đặt lên bàn, ngồi thả lỏng trên ghế dựa mềm, bắt đầu thuật lại hành động tối hôm nay.

Mục Lương chăm chú lắng nghe, khi nghe tới đoạn đám người Áo La không biết thân phận của Lăng Hương và Linh Vận thì không khỏi cười khẽ một tiếng, anh cười lắc đầu, nói:

- Trước khi hành động không tìm hiểu kỹ càng thân phận và thực lực của địch thủ, cứ tùy tiện hành động như vậy thì khả năng thất bại rất cao.

- Đúng vậy.

Ly Nguyệt nhận đồng gật đầu.

Khi cô dẫn người chấp hành nhiệm vụ đều phải điều nghiên địa hình trước, đồng thời dò xét rõ ràng thân phận cũng như thực lực của đối phương, khi nào hoàn toàn chắc chắn thì mới hành động.

Mục Lương nhìn về phía Ly Nguyệt, mỉm cười nói:

- May mắn là các ngươi sẽ không như thế.

- Đương nhiên rồi.

Ly Nguyệt khẽ nâng cằm lên.

Anh nhẹ nhàng gõ ngón tay trên mặt bàn, ôn hòa nói:

- Dặn dò người bên dưới thẩm vấn kỹ càng đám người này, sau đó đưa đi tòa án rồi lại đăng báo công khai kết quả.

Còn về việc đám người Áo La cần giam giữ cải tạo bao nhiêu năm thì phải đợi tòa án căn cứ hiến pháp để tiến hành tuyên án, anh sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

- Vâng, ta sắp xếp chuyện này.

Ly Nguyệt nghiêm mặt gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận