Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 495: Không Được Hút Máu Người

- Tốt, thẻ căn cước sẽ được hoàn thành trong hai ngày, đến lúc đó sẽ giao tận nhà.
Nhân viên y tế ngừng viết một lát, ngước mắt nhìn Tạp Nhi Y, nghiêm túc nhắc nhở:
- Thành Huyền Vũ cấm hút máu người, ngươi cần phải nhớ kỹ điều này.
Cơ thể Tạp Nhi Y hơi run rẩy, gương mặt tái nhợt gật đầu lia lịa:
- Ta, ta đã biết.
- Nếu như ai bị phát hiện hút máu người thì kẻ đó sẽ bị giam giữ hoặc trục xuất khỏi thành, nghiêm trọng hơn thì sẽ đày đi đào quặng.
Nhân viên này lại lên nói thêm một câu, quyết định nhấn mạnh hơn chút, phòng ngừa tai họa về sau.
- Vâng.
Tạp Nhi Y mếu máo đáp lại một tiếng.
Nhân viên y tế co giật khóe miệng, bình tĩnh nói:
- Đây là quy định của thành chủ đại nhân.
- Ta đã rõ.
Tạp Nhi Y sợ hãi gật đầu.
Tạp Lai không nhịn được tiến lên trước, vẻ mặt thành khẩn hỏi:
- Vậy chúng ta làm thế nào để sống tiếp?
- Xin hãy yên tâm, sau này trong Siêu thị Huyền Vũ sẽ mở quầy hàng bán máu thú cho Ma Cà Rồng.
Một giọng nói ưu nhã truyền đến, hấp dẫn lực chú ý của gia đình Tạp Nhi Y.
Nguyệt Thấm Lan đi tới trước mặt cô gái tóc biếc, ngón tay chạm vào cằm, bình tĩnh nói:
- Đến lúc đó, các ngươi có thể đi tới Siêu thị Huyền Vũ để mua máu.
- Vậy là tốt rồi.
Tạp Lai thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của Tạp Nhi Y có chút né tránh, cô không dám nhìn thẳng Nguyệt Thấm Lan.
- Tiếp tục đi.
Nguyệt Thấm Lan nhìn thoáng qua một vòng, sau đó ưu nhã bước ra ngoài.
- Tới đây.
Tại bàn thứ hai, nhân viên hành chính cầm loa sứ kêu gọi.
Tạp Nhi Y mang theo lòng tò mò đi sang bên phải hai bước.
- Đây, uống nó, thứ này rất tốt cho cơ thể.
Nhân viên y tế đưa cho Tạp Nhi Y một ly sứ, bên trong chứa nước thuốc màu xanh nhạt.
Tạp Nhi Y do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay tiếp nhận ly sứ, uống cạn.
- Lộc cộc lộc cộc !
Cô gái tóc biếc cẩn thận cảm nhận sự biến hóa trong người, sau đó đôi mắt hai màu đột nhiên trợn tròn, có một dòng nước đang len lỏi trong đầu cô, đây là nước thuốc đang có tác dụng, cải thiện tình trạng cơ thể của bọn họ.
- Người tiếp theo.
Nhân viên phục vụ thu lại ly sứ, ra hiệu Tạp Nhi Y đi sang chiếc bàn thứ ba bên phải.
Tạp Nhi Y đi tới, câu nệ mở miệng:
- Xin, xin chào.
Phía sau bàn gỗ, nhân viên hành chính hỏi:
- Ngươi muốn tìm công việc gì?
- Ta không biết......
Tạp Nhi Y lúng túng nói.
- Trước mắt thì Đồng ruộng, Xưởng Đồ Gia Dụng, Xưởng Đồ Gốm đang thiếu người, ngươi muốn đi nơi nào?
Nhân viên phục vụ hỏi.
Dân cư khu vực Ngoại thành dần dần đông đúc, nhu cầu mua đồ dùng trong nhà cũng tăng cao.
- Ta có thể đi Xưởng Đồ Gốm không?
Tạp Nhi Y có chút luống cuống hỏi.
Nhân viên này gật đầu, nghiêm túc giải thích:
- Đương nhiên là được, tiền lương của Xưởng Đồ Gốm là sáu mươi đồng Huyền Vũ một tháng, các ngươi cầm thẻ căn cước là có thể đi làm.
- Được.
Tạp Nhi Y thở phào, có công việc thì ít nhất sẽ không chết đói.
Cô gái tóc biếc vừa chọn công tác xong thì phụ thân cũng đã hoàn thành đăng kí thân phận, đi sang bàn phát Canh Chữa Thương.
- Ngươi muốn chọn việc gì?
Nhân viên phục vụ hỏi.
- Ngươi có đề cử gì không?
Tạp Lai gãi đầu, hắn vẫn chưa hiểu rõ hệ thống của thành Huyền Vũ.
- Ngươi có thể đi Xưởng Phân Bón, tiền lương là bảy mươi đồng Huyền Vũ mỗi tháng.
Nhân viên phục vụ đề nghị.
Tạp Lai suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Vậy thì Xưởng Phân Bón đi.
- Tốt, khi nào lấy được thẻ căn cước thì các ngươi có thể chính thức bắt đầu làm việc.
Nhân viên phục vụ bình tĩnh nói.
- Cám ơn.
Tạp Lai vội vàng đáp.
- Người tiếp theo.
Nhân viên phục vụ cười nói, tiếp tục đăng ký cho người kế tiếp.
……..
Thành Huyền Vũ, hoa viên sau Khu vực Trung ương.
- Còn nhớ rõ mùa hè ngày hôm qua, gió nhẹ thổi qua......
Mễ Nặc khẽ nhếch đôi môi phấn hồng, hát ca khúc đã luyện tập nhiều ngày.
Bốn phút trôi qua, cô gái tai thỏ nhăn mũi, không quá hài lòng với câu hát vừa rồi.
- Làm sao ngươi lại ngồi đây nhăn mặt?
Một giọng nói quyến rũ vang lên.
Hồ Tiên lắc đuôi uốn éo đi tới, hai chân bắt chéo ngồi xuống bên cạnh cô gái tai thỏ.
- Chị Hồ Tiên, ta đang tập hát, nhưng lúc nào đến đoạn cuối cũng hát không tốt.
Mễ Nặc nói với vẻ mặt đau khổ.
Hồ Tiên chớp đôi mắt màu đỏ rực, trên mặt lộ ra sự hoang mang.
- Chính là cái này.
Mễ Nặc lấy Máy Ghi Âm ra rồi chạm nhẹ vào mặt thoi, tiếng ca êm tai lập tức truyền ra.
- Giọng hát này...... Thật là dễ nghe.
Hồ Tiên nghe mê mẩn, đôi tai hồ ly nhẹ nhàng run rẩy.
Mễ Nặc bất đắc dĩ nắm đôi tai thỏ màu lam của mình, bối rối nói:
- Chính là loại cảm giác này, nhưng ta hát mãi mà vẫn cảm thấy không giống.
Hồ Tiên kiều mị lên tiếng:
- Giọng hát này rất êm tai, có điều ta không hiểu cô ấy đang hát cái gì.
- Ta có lời bài hát đây.
Mễ Nặc đưa cho Hồ Tiên ca từ do Mục Lương hỗ trợ phiên dịch.
Hồ Tiên nhìn thoáng qua, đọc từng câu từng chữ.
Sau năm phút, cô nhắm mắt lại, hồi ức giai điệu của ca khúc, sau đó nhẹ nhàng ngâm nga.
- A?
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc trợn tròn, vô cùng kinh ngạc khi nghe Hồ Tiên ngâm nga.
- Gió nhẹ thổi qua trong nháy mắt......
Hồ Tiên hát xong chữ cuối cùng, âm cuối kéo dài rồi chậm rãi ngừng lại.
- Ngươi hát hay quá đi!
Mễ Nặc không khỏi thán phục.
- Rất hay à?
Khóe miệng của Hồ Tiên cong lên, được tán dương khiến tâm trạng cô vui vẻ.
Cô gái tai thỏ nghiêm túc gật đầu, tán thưởng:
- Chị Hồ Tiên chỉ mới nghe một lần thôi mà đã có thể hát hay như vậy rồi, thật sự rất lợi hại.
- Là do ta có trí nhớ tốt thôi.
Hồ Tiên mị thanh khẽ cười.
Nếu cô có thể mị hoặc chúng sinh, đương nhiên tinh thần lực sẽ không thấp.
- Chị Hồ Tiên, ngươi có thể dạy ta hát hai câu cuối cùng không?
Mễ Nặc kéo tay Hồ Tiên, đôi con mắt màu xanh lam mong chờ nhìn người bên cạnh.
- Được rồi.
Hồ Tiên cười tươi như hoa.
- Ta hát thử cho ngươi nghe trước.
Mễ Nặc hắng giọng một cái, nghiêm túc cất tiếng hát.
Hồ Tiên nhắm mắt lắng nghe, ngón tay lắc lư theo tiết tấu.
Sau bốn phút, cô gái tai thỏ cụp lỗ tai hát câu cuối cùng, nhưng vẫn cảm thấy không hài lòng.
- Chị Hồ Tiên, hai câu cuối cùng không hay phải không......?
Mễ Nặc nhăn mặt hỏi.
Hồ Tiên nhấc mí mắt lên, kiều mị nói:
- Đúng là có một chút, nhưng cũng rất êm tai.
- Vậy là vẫn chưa được.
Mễ Nặc lắc đầu, cố chấp nói.
Hồ Tiên giơ tay xoa đầu cô gái tai thỏ, thanh thúy nói:
- Hai câu cuối mà thôi, ngươi không cần phải bận tâm như vậy đâu.
Mễ Nặc cắn môi dưới, yếu ớt lên tiếng:
- Không được, Mục Lương muốn ta đi biểu diễn ở Viện Ca Kịch.
- Biểu diễn ở Viện Ca Kịch?
Trên khuôn mặt quyến rũ Hồ Tiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, Viện Ca Kịch là cái gì?
- Dù sao thì đó là nơi mà ta phải ca hát trước mặt rất nhiều người......
Mễ Nặc nắm chặt góc áo, vừa mới nghĩ tới hình ảnh kia thôi mà tim cô đã bắt đầu đập nhanh rồi.
- Không phải ngươi sợ người lạ sao?
Hồ Tiên ngạc nhiên hỏi.
Mễ Nặc thở dài một hơi, phồng môi, mềm mại nói:
- Mục Lương nói như vậy có thể trị hết bệnh sợ người lạ của ta.
- Đây cũng là một phương pháp.
Hồ Tiên như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Cô gái tai thỏ sợ người lạ, nếu cô ấy đứng trước đám đông nhiều lần, có lẽ sẽ trị hết bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận