Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1416: Với Tốc Độ Của Tiểu Huyền Vũ, Nửa Tiếng Nữa Là Có Thể Đến Vùng Đất Mới



Mấy người Nguyệt Thấm Lan và Bạch Sương cũng lên xe, Sói Mặt Trăng gầm gừ một tiếng, kéo xe ngựa chạy như bay rời khỏi Trung Ương. Lúc xe ngựa đến Ngoại thành, đã là một tiếng sau.

Với tốc độ chạy của nhóm Sói Mặt Trăng, từ khu vực Trung Ương đến Úng thành, một tiếng đã là kết quả của việc đi chậm lại. Tốc độ của Sói Mặt Trăng trở nên chậm lại, kéo xe ngựa đi qua Úng thành, đến khi buôn bán, chạy về phía Sơn Hải Quan.

Lúc đến Sơn Hải Quan, Hồ Tiên đã đang đợi sẵn.

- Đợi bao lâu rồi?

Đám người Mục Lương từ trên xe đi xuống.

- Vừa mới đến.

Khoé miệng của Hồ Tiên giương lên, giơ tay khoác lấy tay của Mục Lương.

Buổi sáng, cô đã đợi ở Phố Buôn Bán, chỉ bảo Duy Lệ Á ở cửa hàng Nước Hoa, lại đến tuần tra mấy cửa hàng mới, kiểm tra trình độ chuyên môn của các nhân viên công tác.

Nguyệt Thấm Di nhìn thấy Hồ Tiên kéo tay Mục Lương, nghiêng đầu qua nhìn em gái, nhìn thấy sắc mặt của cô lạnh nhạt, trong lòng thầm than một tiếng em gái không có ý chí tiến thủ.

Đám người đi lên Sơn Hải Quan, đi đến trên tường thành, vừa nhìn về phía xa, vừa nhìn về phía biển rộng vô tận. Đại An Ti nhanh chóng đi đến, cung kính nói:

- Thành chủ đại nhân.

- Đã phái người đi nghe ngóng chưa?

Tiếng nói bình thản của Mục Lương.

- Hi Bối Kỳ đã đi rồi, vẫn còn chưa quay về.

Đại An Ti giải thích.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu.

Bạch Sương nhẹ nhàng nhảy lên trên tường thành, nhìn về phía xa xa đằng trước, đó là phương hướng Tiểu Huyền Vũ đi đến. Mục Lương nghiêng đầu dặn dò:

- Hồ Tiên, sau khi đến vương quốc Hải Đinh, chú ý an toàn.

- Ta biết mà.

Hồ Tiên cười híp mắt gật đầu.

Cô phải đi theo Bạch Sương và Nguyệt Thấm Di đến vương quốc Hải Đinh, gặp mặt Quốc vương của Hải Đinh, gửi lời chào chính thức.

Hô hô hô~~~

Nơi chân trời phía xa xuất hiện một bóng đen, nhanh chóng bay đến gần Sơn Hải Quan.

- Là Hi Bối Kỳ quay về rồi.

Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên.

- Ta đã quay về.

Phía xa xa, âm thanh hưng phấn của Hi Bối Kỳ truyền đến. Đại An Ti thấp giọng nói:

- Vui vẻ như thế, có phát hiện gì sao?

Hô hô hô~~~

Cô gái Ma Cà Rồng từ trên trời hạ xuống, hạ xuống trước mặt Mục Lương, đôi mắt màu đỏ khôi phục lại thành màu vàng.

- Thành chủ đại nhân, ta nhìn thấy đất liền rồi, còn có bến tàu và thuyền lớn.

Hi Bối Kỳ hồn nhiên nói. Giọng nói bình thản của Mục Lương hỏi:

- Cách chúng ta còn bao xa?

Âm thanh thanh thúy của Hi Bối Kỳ nói:

- Với tốc độ của Tiểu Huyền Vũ, nửa tiếng nữa là có thể đến.

- Được.

Mục Lương như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

Bạch Sương ôm Kim Bỉ Khẩu, mếu máo lẩm bẩm:

- Còn phải đợi nửa tiếng nữa.

Cô quay đầu nhìn về phía Mục Lương, khuôn mặt cô nghiêm túc hỏi:

- Mục Lương các hạ, ngươi muốn để Rùa Đen cập bến sao?

Mục Lương lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Không, sẽ duy trì khoảng cách an toàn với lục địa.

Nếu như Tiểu Huyền Vũ cập bến, vậy thì sẽ gây nên khủng hoảng lớn trong vương quốc Hải Đinh.

- Vậy thì tốt.

Bạch Sương thở phào.

- Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nếu như có người phát động công kích, thì thành Huyền Vũ sẽ phản kích.

Tiếng nói bình tĩnh của Mục Lương.

Khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Sương nói:

- Ta sẽ nói với cha, tránh cho việc xảy ra xung đột.

- Ừm.

Mục Lương nhẹ nhàng gật đầu.

Bạch Sương nhìn về phía biển lớn, trong lòng vô cùng chờ mong, chờ mong khoảnh khắc có thể nhìn thấy cha và mẹ mình.

Trong lòng Nguyệt Thấm Di cũng mong chờ, chỉ cần đưa Bạch Sương an toàn trở về, thì co có thể tiến vào Điện Tàng Thư của vương cung, đi xem những bí mật chôn giấu kia.

- Hy vọng có thể tra được thứ mà ta muốn...

Cô nhỏ tiếng tự nói.

- Chị, nhất định phải quay lại.

Nguyệt Thấm Lan đi đến bên cạnh chị gái, kéo lấy tay của cô, Nguyệt Thấm Di vỗ nhẹ vào tay của em gái, than nhẹ một tiếng:

- Ai~, đợi ta xử lý xong chuyện bên kia rồi hẵng nói.

Trong lòng cô vẫn có hứng thú với việc đi tìm bí mật của những đại lục khác lạ kia, nếu như để cho cô an phận ở lại một chỗ dài lâu, thì có chút khó rồi.

Nguyệt Thấm Lan yêu kiều hừ một tiếng:

- Hừ, nếu như ngươi rời đi, ta sẽ tự mình bắt ngươi quay về.

- Ngươi bắt được ta sao?

Nguyệt Thấm Di cảm thấy buồn cười nói.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã tự tin nói:

- Chị, thực lực của ta không kém ngươi.

- Ngươi cũng chỉ là may mắn gặp được Mục Lương.

Nguyệt Thấm Di trầm mặc một chút, bất lực cảm thán. Nguyệt Thấm Lan cười cười, đồng tình nói:

- Đúng vậy đó, ta rất may mắn.

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Di di chuyển, thấp giọng nói:

- Nhưng ngươi phải chăm chỉ hơn, ví dụ như sinh một đứa bé trước...

- ....

Khoé miệng của Nguyệt Thấm Lan đông cứng lại.

………….

Khắc Âu Nô từ trên một chiếc thuyền đi xuống, trên tay cầm một túi đựng tiền vàng, nghe tiếng thì liền biết tiền vàng ở trong túi sẽ không ít.

- Hắc hắc, giao tiếp cùng người thức thời đúng thật là thoải mái.

Hắn cười đắc ý, móc ra một nửa tiền vàng từ trong túi, nhét vào túi áo của mình.

Hắn đã tập thành thói quen đối với chuyện này, thu phí cập bến cao, sau đó trừ ra một phần để cho bản thân dùng.

Rào rào~~~

Hắn cân những tiền vàng còn lại trong túi, chuẩn bị cầm đi nộp.

- Hả, cái đó là gì thế?

- Trời ơi, đó là một tòa đảo sao?

- Chạy mau, ma thú biển đến rồi!!

Ngoài bến tàu, mọi người hoảng sợ hô lên, xô đẩy chạy về hướng thành Tát Luận.

- Này này, đừng đẩy ta!

Khuôn mặt của Khắc Âu Nô lộ vẻ không vui, bị nhóm người chạy như điên xô đẩy mấy lần, tiền trong túi thiếu chút nữa thiếu chút nữa rơi ra ngoài.

- Mau chạy đi!!

Âm thanh sợ hãi vang lên ở bên cạnh Khắc Âu Nô.

Ùm ùm~~~

Trong lúc chạy, không ngừng có người rơi vào biển, tràng diện vô cùng hỗn loạn.

Khắc Âu Nô nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ ở trên mặt mọi người, mang theo nghi ngờ và khó hiểu, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía sau. Lúc hắn nhìn thấy một bóng đen to lớn xuất hiện ở phía xa xa ngoài khơi, sắc mặt hắn trong nháy mắt đã trắng bệch.

Đó là một con quái vật to lớn, đang đi về hướng bến tàu, khoảng cách còn khoảng chừng mười ngàn mét.

- Đó là cái gì!?

Khắc Âu Nô hoảng sợ lên tiếng, cảm thấy hai chân đều đang run đến mềm nhũn.

Một lát sau, hắn bị người khác xô té xuống đất, mọi người chạy nhanh mà qua căn bản không quan tâm đến hắn, không nhường nhịn lẫn nhau mà chạy thoát mạng về phía bến tàu.

- Đừng đạp ta, đừng đạp ta!!

Khắc Âu Nô kêu thảm lên, vội vàng dùng hai tay bảo vệ đầu, tránh cho người khác đạp chết hắn.

Rào rào~~~

Trong quá trình giãy giụa, tiền vàng trong quần áo đều rơi hết ra ngoài, cũng không có ai dừng lại để nhặt

- Đáng chết, khụ khụ...

Khắc Âu Nô kêu lên liên tục, sợ hãi ở trong lòng càng ngày càng sâu.

Hắn cũng muốn chạy trốn, nhưng căn bản là không thể bò lên, bị người khác đạp hơn mười cước, đã bị người khác đạp đến nội thương, cả người đều đau nhức.

- Mau chạy đi, vương quốc Hải Đinh sắp huỷ diệt rồi!!

- Rời khỏi nơi này, ma thú biển đến rồi...

-....

Âm thanh sợ hãi vang bên tay không dứt, bến tàu trở nên vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người bị ngã nhào trên đất, xui xẻo thì bị người khác giẫm đạp đến bị thương.

- Khụ khụ!!

Khắc Âu Nô ho khan, lão đảo bò dậy từ trên mặt đất, bên cạnh đã không còn có người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận