Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2564: Đừng Hỏi Nam Nhân Có Được Hay Không, Nếu Không Thì Ngươi Sẽ Phải Trả Giá Thật Lớn.

Trong mắt của Khắc Lai Mạn và Tây Ni lộ ra tia ao ước, nhưng trong lòng không có đố kị, bọn họ đã quyết định ngày mai đi Trung Tâm Giới Thiệu Việc Làm nhìn xem, muốn mau chóng tìm được việc làm.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện phiếm thì An Kỳ thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ trở về, nhóm tiểu hầu gái cũng đã chuẩn bị cơm tối xong xuôi.

Tiểu Tử cung kính hỏi:

"Bệ hạ, bữa tối đã sẵn sàng, hiện tại bắt đầu dùng cơm sao?"

"Ừm, tất cả mọi người bận bịu cả ngày, ăn cơm trước đi."

Mục Lương ôn hòa nói.

"Được ăn rồi."

Hi Bối Kỳ và những người khác đáp lời, hào hứng đứng dậy đi nhà ăn.

Ba người An Kỳ đi theo mọi người tới nhà ăn, nhìn thấy một bàn dài tràn đầy nguyên liệu nấu lẩu, từng đôi mắt đều mở to.

"Ngồi đi."

Mục Lương ngồi xuống.

"Vâng."

An Kỳ mềm mại lên tiếng.

Khắc Lai Mạn và Tây Ni nhìn nước dùng sôi trào bên trong nồi lẩu, trong miệng đã ứa ra nước bọt.

"Ta cảm thấy sẽ ăn rất ngon."

Tây Ni nhỏ giọng nói.

Trên thực tế không có ai không thích lẩu, các nàng vừa ăn miếng thịt đầu tiên thì đã không khỏi phát ra tiếng than thở thỏa mãn.

"Ăn quá ngon ~~~ "

Đôi mắt đẹp của Khắc Lai Mạn sáng ngời, đôi đũa trong tay không ngừng nghỉ, chỉ chốc lát sau thì thịt trong khay trước mặt đã bị nàng nhúng lẩu ăn sạch.

Mất đến hai giờ thì chầu lẩu này mới kết thúc, trong lúc đó các tiểu hầu gái phải đến phòng bếp lần nữa để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn mới, lúc này mới lấp đầy bụng của mọi người.

…….

Buổi tối, trong thư phòng tại cung điện.

Mục Lương ngồi trên long ỷ, trên đùi bày sổ sách, đang lật xem từng trang.

Đây là sổ sách do Hồ Tiên để ở chỗ này, bên trên ghi lại ghi chép thu chi của Thành Buôn Bán Sơn Hải, Phố Buôn Bán mỗi tòa Vệ Thành và thủy cung dưới đáy biển.

"Rào rào ~~~ "

Mục Lương lật xem từ đầu đến cuối, một lần lướt qua mấy chục dòng, sau khi xác định không có vấn đề mới thả sổ sách sang một bên.

Trong lòng anh khen ngợi Hồ Tiên xử lý việc buôn bán của vương quốc Huyền Vũ rất dụng tâm, có thể nhìn ra từ những sổ sách này, mỗi một điều thu chi đều rất cặn kẽ, vừa nhìn là có thể hiểu ngay.

"Không biết lần này có thể cộng thêm bao nhiêu điểm tiến hóa đây."

Mục Lương tự nói một câu, ánh mắt lộ ra thần sắc chờ mong.

Khi anh và cô gái đuôi hồ ly “đắp chăn trò chuyện” vào chiều nay, Hồ Tiên có nói ngày mai sẽ sắp xếp hộ vệ Trung Ương vận chuyển tinh thạch ma thú đến cung điện.

Chờ anh chuyển hóa toàn bộ tinh thạch ma thú thành điểm tiến hóa thì sẽ biết được tình huống buôn bán của vương quốc Huyền Vũ trong khoảng thời gian anh không có ở đây..

"Cộc cộc cộc ~~~ "

Tiếng đập cửa vang lên.

"Mục Lương, ngươi đang nghỉ ngơi sao?"

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, là giọng nói của Ly Nguyệt.

Đôi mắt của Mục Lương hơi sáng, ôn tồn đáp:

"Không có, vào đi."

"Cọt kẹt ~~~ "

Lúc này cô gái tóc trắng mới đẩy cửa mà vào, nàng mặc một chiếc váy lụa mỏng màu trắng đi tới bên cạnh Mục Lương.

Anh hơi nhướng mày, nhìn chăm chú vào Ly Nguyệt đang đỏ mặt, yếu hầu nhấp nhô.

"Ngươi vẫn chưa xong việc sao?"

Ly Nguyệt ngồi lên tay vịn ghế, hỏi với giọng hiền hòa.

Mục Lương nuốt nước bọt, giọng nói có chút khàn khàn:

"Ta vừa mới kiểm tra sổ sách, hiện tại không có chuyện gì."

Đôi môi đỏ của Ly Nguyệt hơi hé mở, nhỏ giọng nói:

"Vậy thì..."

"Thì thế nào?"

Mục Lương giả vờ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía cô gái tóc trắng, ánh mắt mang theo dò hỏi.

Ly Nguyệt lấy hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi:

"Vậy ngươi có muốn nghỉ ngơi không?"

Đôi mắt đen nhánh của Mục Lương hiện lên ý cười, lập tức bế cô gái tóc trắng bước nhanh về phía phòng nghỉ.

Ly Nguyệt quỷ thần xui khiến hỏi một câu:

"Ngươi còn được chứ?"

Mục Lương chợt dừng bước, ánh mắt lấp lóe tia sáng nguy hiểm, khàn khàn nói: "Đừng hỏi nam nhân có được hay không, nếu không thì ngươi sẽ phải trả giá thật lớn."

Ly Nguyệt đỏ mặt ngậm miệng, khi cửa phòng bị đóng lại, cả một đêm cô không thể xuống giường.

Ngày hôm sau, tiếng Chuông Huyền Vũ vang vọng khắp Chủ Thành.

Ngoại trừ tiểu hầu gái thì An Kỳ, Khắc Lai Mạn và Tây Ni ngủ ở Thiên Điện là những người tỉnh lại sớm nhất.

Các cô ăn mặc chỉnh tề đi tới chính sảnh, thấy nhóm tiểu hầu gái đang bận rộn, Tiểu Tử thì quét nhà, Tố Tô và Vân Hân đang hái rau củ trong vườn làm bữa sáng.

"Chào buổi sáng."

An Kỳ ngọt ngào chào hỏi.

Tiểu Mật mềm mại đáp: "Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua mọi người ngủ ngon không?"

"Ừ ừ, ngủ rất thoải mái."

Ba người An Kỳ vội vàng gật đầu.

Giường lớn ở Thiên Điện rất mềm mại, chăn thì ấm áp, đắp lên trên người giống như là ngủ ở trong mây, làm cho ba người vừa dính gối là lập tức ngủ say, mãi đến khi tiếng chuông vang lên mới tỉnh lại.

Thanh Vụ thanh thúy nói: "Các ngươi thức dậy quá sớm, chúng ta mới vừa bắt đầu làm bữa sáng, còn phải đợi một hồi nữa."

"Không sao, chúng ta có thể giúp một tay nha!"

An Kỳ cười nói.

Ba Phù nghĩ tới điều gì đó, vội nói: "Không được, bệ hạ có nói qua, không thể để các ngươi hỗ trợ chuẩn bị bữa sáng."

Tối hôm qua trước khi trở về thư phòng, Mục Lương cố ý căn dặn nhóm tiểu hầu gái cho dù như thế nào thì cũng không thể để An Kỳ xuống bếp, bằng không tất cả mọi người đều phải ăn thực phẩm hắc ám.

"A?"

An Kỳ sửng sốt một chút, ngay lập tức hiểu được lý do, nàng không khỏi bĩu môi nhỏ giọng thầm thì cái gì đó.

Khắc Lai Mạn và Tây Ni nín cười, các nàng cũng biết vì sao Mục Lương phải dặn dò như thế.

"Cộp cộp cộp ~ "

Nguyệt Thấm Lan đạp giày cao gót đi vào chính sảnh, dáng dấp yểu điệu động lòng người.

"Thấm Lan đại nhân, chào buổi sáng."

Nhóm tiểu hầu gái chỉnh tề chào hỏi.

"Chào mọi người."

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười đáp lại.

Tối hôm qua, cô được ngủ sớm, vốn dĩ dự định đi thư phòng, không ngờ lại bị người khác nhanh chân giành trước, cho nên không thể làm gì khác là trở về ngủ sớm.

"Chị Thấm Lan."

Khắc Lai Mạn ngoan ngoãn vấn an.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, gật đầu nói:

"Chỗ ở của các ngươi đã được sắp xếp xong xuôi, ta sẽ sai người dẫn các ngươi đến đó, thuận tiện đi dạo quanh Chủ Thành làm quen hoàn cảnh nơi đây, bữa sáng cũng ăn ở bên ngoài đi."

Khắc Lai Mạn vội vàng gật đầu đáp:

"Vâng."

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

"An Kỳ, ngươi cũng đi cùng với bọn họ, sẵn tiện làm quen Chủ Thành."

"Vâng."

An Kỳ ngây thơ gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan ném một chuỗi chìa khóa cho Tiểu Mật, dặn dò:

"Tiểu Mật, ngươi dẫn các cô ấy đi dạo một chút, chỗ ở nằm ở tòa nhà thứ ba đường Giáp Thứ Ba, đây là chìa khóa căn nhà."

"Vâng."

Tiểu Mật tiếp nhận chìa khoá rồi đáp lại một tiếng, rồi nhìn về phía ba người An Kỳ, thanh thúy nói:

"Mời ba vị đi theo ta."

Nguyệt Thấm Lan nghĩ tới điều gì đó, lấy ra một xấp đồng Huyền Vũ từ trong ma cụ không gian chứa đựng, nói:

"Đúng rồi, đây là một nghìn đồng, cầm đi dùng đi."

"Vâng."

Đôi mắt của Tiểu Mật sáng lên, nàng biết mình nên dẫn ba người An Kỳ đi ăn cái gì rồi.

"Cảm ơn chị Thấm Lan."

An Kỳ cảm kích nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận