Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1796: Biện Pháp Quản Lý Hầm Mỏ



Thành Y Lê rèn thép sử dụng nhiên liệu chính là than đá, đào lên từ trong khu vực khai thác mỏ, là khoáng thạch có thể đốt do vài vị Quốc Vương trước đây ngoài ý muốn phát hiện.

Mắt Nguyệt Thấm Lan lộ hoang mang:

- Không dùng than đá rèn sắt, vậy dùng cái gì?

Mục Lương tự tin nói:

- Dùng chất lỏng của quả Bom làm nhiên liệu, hoặc để ta nghiên cứu thêm, thay đổi quạt Chu Tước thành lò cao, hoặc ta đi học ma pháp trận hệ hỏa, có rất nhiều biện pháp có thể thay thế than đá.

Dùng than đá hiệu suất quá chậm, đổi thành năng lượng khác thì là tỉ lệ hoàn thiện thành phẩm sẽ tương đối cao, sau khi tăng cường tốc độ sản xuất, thành phẩm sẽ không khác lắm.

- Cũng chỉ có ngươi có thể nói những lời này, còn khiến người ta tin tưởng, đổi lại là người khác, ta sẽ cho hắn là người si nói mộng.

Nguyệt Thấm Lan liếc Mục Lương.

- Ta có năng lực này.

Anh giơ tay lên vỗ tay phát ra tiếng.

- Tốt lắm, ngươi nhanh chóng giúp đỡ ta trồng cây xanh.

Nguyệt Thấm Lan thúc giục.

- Được.

Mục Lương bấm tay nhẹ nhàng bắn cái trán Nguyệt Thấm Lan.

Anh lập tức thi triển Lĩnh Vực Sinh Mệnh, lĩnh vực vô hình bao phủ toàn bộ khu Buôn Bán mới, sau một khắc ánh sáng màu trắng xuất hiện, bao phủ toàn bộ đất đai ở nơi này.

Đất một lần nữa toả ra sự sống, hạt giống ủ trong đất bắt đầu nảy mầm, sinh trưởng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Trong chốc lát, bên trong khu Buôn Bán mới đã bị một mảnh xanh rì bao phủ, rất nhanh thì cỏ xanh mọc lên, trăm hoa đua nở.

- Đây là thần tích sao?

Những người thành Y Lê làm việc trong khu Buôn Bán đều bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người.

- Rất lâu không thấy được có nhiều cây xanh như vây, thật đẹp.

- Ta rất thích nơi này, không biết làm việc xong có thể ở lại không?

Những người dân bình thường làm việc ở đây, liên tục lên tiếng khen ngợi, đều sinh ra ý nghĩ phải ở lại chỗ này trong đầu.

- Giải quyết xong.

Mục Lương vỗ tay, lĩnh vực sinh mệnh tiêu tán.

- Hy vọng những cây này có thể sống được.

Nguyệt Thấm Lan khẽ gật đầu một cái.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Hoàn cảnh sẽ không kém hơn, ánh nắng có thể thường thường chiếu đến, vậy thì không có vấn đề.

- Nên cấm dùng than đá.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Chờ xưởng sắt thép mới xây xong, sẽ thay thế được những công xưởng rèn thép kia.

Trong quá khứ, quý tộc thành Y Lê lấy được khoáng thạch Thép Tím, đều mang cho công xưởng rèn thép xử lý, từ lâu rồi, chất lượng không khí ở đây đã liên tục giảm xuống.

- Lúc nào xây xưởng sắt thép?

Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu hỏi.

Cô đã cùng Tô Lâm Y bàn bạc về mảnh đất trống kia, chỉ chờ Mục Lương thiết kế dáng vẻ xưởng sắt thép, sẽ phái người tới xây dựng.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Không vội, chờ ta làm được lò cao với nhiên liệu mới lại nói.

Muốn luyện khoáng thạch thép tím, cần dùng đến lò cao mới được, lại còn phải tránh gây ô nhiễm không khí, cần dùng nhiên liệu thay thế.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan đáp lại.

………….

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào thành Y Lê.

Trên không trung có một tia sáng chợt lóe lên, đi ngang qua thành Y Lê đi tới khu vực khai thác mỏ Thép Tím. Mục Lương dừng trên không trung, quan sát cả khu vực khai thác mỏ.

Hôm nay, anh tới nơi đây, chủ yếu là xây hàng rào khu vực khai thác, tránh cho có người tùy ý đi vào khu khai thác mỏ.

- Bắt đầu.

Hai con mắt màu đen của Mục Lương lóe sáng, gợn sóng vô hình khuếch tán ra, bao phủ vùng núi dưới chân.

Rầm rập ~~~

Trong từng đợt tiếng nổ vang, núi rừng chấn động.

Mặt đất ranh giới giữa vùng núi xuất hiện vết nứt, ngay sau đó dâng lên bức tường dày năm thước, cao 20 mét.

Nói là bức tường, không bằng nói là tường thành, nó vây trọn khu vực khai thác mỏ lại, ở vị trí hướng thành Y Lê, lưu lại một cổng vòm cao mười mét, rộng năm mét, để cho người ra vào.

- Vậy là được rồi.

Mục Lương vỗ tay một cái, thấy được chỗ Ngôn Băng, thân thể anh lóe lên biến mất.

Chờ lúc anh một lần nữa xuất hiện, Ngôn Băng đúng lúc từ trong động mỏ đi ra, bên người còn mang theo Thành Phòng Quân.

- Thành chủ đại nhân.

Hai mắt màu tím của cô sáng lên.

- Thành chủ đại nhân!

Nhóm Thành Phòng Quân đứng ngay ngắn, cung kính hành lễ.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu.

Ngôn Băng nghiêng người hạ lệnh:

- Các ngươi đi trước dò xét quanh khu vực khai thác mỏ.

- Vâng!

Nhóm binh lính lĩnh mệnh, xoay người xếp thành hàng rời khỏi.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Tình huống khu mỏ thế nào?

- Tất cả hầm mỏ đều đã kiểm tra qua, cả khu khai thác mỏ đã không có người ngoài.

Ngôn Băng báo cáo.

Trong mấy ngày qua, cô mang theo Thành Phòng Quân đến những hầm mỏ khảo sát một lượt, đặt tên số cho hầm mỏ, sắp xếp thợ bắt đầu đào khoáng.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu một cái.

- Có gần một ngàn hầm mỏ đã cạn kiệt, muốn khai thác cần đào sâu một lần nữa.....

Ngôn Băng thành thật khai báo.

- Ừm, việc này không gấp được.

Mục Lương lên tiếng lại hỏi:

- Ngươi ở khu mỏ mấy ngày nay, có phát hiện vấn đề gì không?

Ngôn Băng suy nghĩ một chút, mở miệng nói:

- Khu khai thác mỏ quá lớn, việc quản lý là một vấn đề lớn, việc vận chuyển khoáng thạch, cũng là một chuyện khó.

- Khu hầm mỏ này rất lớn, cần phải phân khu quản lý, đề bạt mấy người tới làm việc.

Mục Lương điềm đạm đáp.

Toàn bộ khu vực khai thác mỏ có gần ba ngàn hầm mỏ, rậm rạp ở trong dãy núi, tập trung quản lý rất dễ xảy ra vấn đề, phân khu là biện pháp tốt nhất.

- Vậy người muốn đề cử ai?

Ngôn Băng thuận miệng hỏi một câu.

Mục Lương hỏi ngược lại:

- Ngươi có người nào thích hợp đề cử không?

- Ta bắt không ít người ở trong khu khai thác mỏ, ngoại trừ những đầy tớ, còn lại đều là người trông coi, có một số người bản tính không xấu, cũng hiểu rất rõ khu vực khai thác mỏ, hơn nữa quen thuộc với việc đào khoáng.

Ngôn Băng chưa nói hết lời, nhưng đã biểu đạt ý rất rõ ràng.

Mục Lương suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Ừm, ngươi liệt kê một phần danh sách cho ta, để A Đát Trúc tới thẩm vấn, không phải là người làm nhiều việc ác có thể lưu lại sử dụng!

- Vâng.

Ngôn Băng đáp ứng.

Anh lại liếc nhìn hầm mỏ sâu thẳm, nói:

- Còn vấn đề vận chuyển khoáng thạch, chờ ta làm được xe tải, thì có thể giải quyết.

- Cái gì là xe tải?

Ngôn Băng hiếu kỳ hỏi.

- Về sau ngươi sẽ biết.

Mục Lương nói.

- Được rồi.

Ngôn Băng đè xuống tò mò trong lòng, không hỏi nhiều.

- Ta vào động mỏ nhìn thử.

Mục Lương bước tới hầm mỏ, thiếu nữ tóc tím vội vã đi theo.

Trong động mỏ có Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, chúng làm hết phận sự chiếu sáng, khiến trong hầm mỏ cũng sáng như ban ngày.

- Cũng nên để khu vực khai thác mỏ có thực vật mới được.

Mục Lương nhìn Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, chúng cần ăn cỏ, nếu không thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ chết.

Toàn bộ khu vực khai thác mỏ đều trụi lủi, chỉ có thực vật chết héo, không có màu xanh.

Ngôn Băng nhẹ giọng gật đầu:

- Đúng là cần một ít cây xanh, còn có thể cải thiện không khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận