Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1582: Thị Sát Đồng Ruộng

P/S: Cầu đầy kim phiếu, đề cử 2 bộ mới của team mình là Lãnh Chúa Toàn Dân: Binh Chủng Của Ta Biến Dị (Dịch) và Lãnh Chúa Toàn Dân: Bắt Đầu Xây Dựng Tiên Vực Bất Hủ (Dịch)

Hơn mười phút sau, xe thú dừng ở cây đạo bàng bên cạnh đồng ruộng.

Vệ Ấu Lan nhẹ nhàng gõ cửa khoang xe, cung kính nói:

- Thành chủ đại nhân, đến đồng ruộng rồi.

- Ừm, xuống xe đi.

Mục Lương lên tiếng.

Cọt kẹt~~~

Vệ Ấu Lan mở khoang cửa xe ra, đám người Mục Lương từ trên xe bước xuống.

Nguyệt Thấm Di xuống xe, ánh mắt nhìn vào những mảnh xanh biếc dào dạt, là màu xanh mà ở thành Tát Luận cũng chưa từng nhìn thấy. Mục Lương nhìn thấy mảnh khoai lang lớn trước mặt, gật đầu thở dài nói:

- Mọc rất tốt.

- Ở xung quanh khu ruộng này đây đều là khoai lang.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng nói.

Khoai lang chiên và khoai lang nướng bán rất tốt, lá khoai lang cũng được người của thành Tát Luận yêu thích, vậy nên gia tăng quy mô trồng trọt khoai lang.

Còn có một lý do là vì khoai lang có thể chế tác thành bột khoai lang, là nguyên vật liệu làm sợi mỳ khoai lang trong mỳ chua cay, thuộc về loại cây lương thực chính.

Mức độ được hoan nghênh của mỳ chua cay ở Đại lục mới có thể nói là người gặp người thích.

- Ừm, chiếm bao nhiêu diện tích trồng trọt của đồng ruộng?

Mục Lương hỏi.

Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút, báo ra con số chính xác:

- Hai mươi phần trăm.

Hôm qua, người phụ trách đồng ruộng đã đến cục quản lý ở Nội thành, báo cáo qua tình hình của động ruộng, nàng nghe qua một lần, công thêm xem qua một lần liền nhớ kỹ.

- Còn lúa mì và lúa nước thì sao?

Mục Lương lại hỏi.

Âm thanh thanh thúy của Nguyệt Thấm Lan nói:

- Lúa mì và lúa nước đều chiếm hai mươi năm phần trăm.

- Hai mươi và hai cái hai mươi năm, cộng lại là bảy mươi, chỉ còn lại ba mươi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Còn lại ba mươi phần trăm, cây ngô và cà chua là nhiều nhất, tiếp theo đó là cải trắng, cây ớt và những cây khác tương đối ít.

Mục Lương nhắc nhở:

- Quả ớt sử dụng làm gia vị, trồng ít thì cũng không sao, nhưng ngô có thể chế thành tinh bột ngô, số lượng trồng trọt phải cao hơn định mức một chút.

- Được, đợi khi đồng ruộng mới mở ra, sẽ tăng cao định mức trồng trọt của cây ngô.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu ghi lại.

- Rau xanh ở bên Đại lục mới, không đưa vào thành Huyền Vũ sao?

Mục Lương lại hỏi.

- Cái này thì tạm thời không có.

Nguyệt Thấm Lan há miệng.

Sắc mặt Mục Lương bình tĩnh, dặn dò:

- Nhanh chóng phái người đến thành Tát Luận tìm hiểu một chút, cũng nên làm phong phú các chủng loại rau xanh.

- Chuyện đó là do sơ sẩy của ta, sẽ nhanh chóng sắp xếp.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu đồng ý.

- Ừm, đến phía trước xem thử.

Giọng nói trong trẻo của Mục Lương.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan và chị gái liếc nhìn nhau, không tiếng động mà le lưỡi, lộ ra biểu cảm dí dỏm hiếm thấy.

Anh nhớ đến chuyện gì đó, nghiêng đầu hỏi:

- À đúng rồi, nói ngươi để ý chuyện của những ma thú đặc biệt kia, đã có tin tức chưa?

Anh đã có khoảng thời gian không thuần dưỡng ma thú mới rồi, đang đau đầu vì không tìm được ma thú thích hợp, chỉ có thể để cho Nguyệt Thấm Lan phái người đi tìm.

Cô ưu nhã nói:

- Có tin tức rồi, hai ngày trước đã phái người thương lượng, chắc là có thể giao dịch trở về.

- Hai ngày trước?

Bước chân của Mục Lương dừng lại.

- Nhìn trúng hai con Ma thú không phải là ở thành Tát Luận, mà là ở một thành thị khác, vốn đợi khi giao dịch trở về, xem làm niềm vui bất ngờ nói cho ngươi biết.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng giải thích.

-... Hiện tại ta cũng rất mong chờ.

Mục Lương lộ ra ánh mắt mong chờ cười nói.

Cô tiếc nuối nói:

- Dáng vẻ cụ thể của Ma thú là gì ta cũng không biết, chỉ có thể đợi An Kiệt Lạp trở về.

Cô phái An Kiệt Lạp đi giao dịch Ma thú, nếu như không ngoài ý muốn, thì ngày mai cô ấy có thể mang theo Ma thú trở về thành Huyền Vũ.

- An Kiệt Lạp à, ta nói hèn gì mấy ngày nay không nhìn thấy cô ấy.

Mục Lương chợt nói.

An Kiệt Lạp trước đây cùng với cô gái sừng dê Ti Toa Lệ, cô gái da báo Y Vưu và Giác Tỉnh giả Thiên Lí Nhãn Mai Căn, được xem như là thành viên nhóm thứ hai của đội ám sát đặc chủng u linh.

Bây giờ các cô đều đã trưởng thành, đã có thể độc lập hoàn thành các nhiệm vụ.

Trong đó, thực lực của An Kiệt Lạp, đã đột phá đến cấp bốn, tốc độ đột phá nhanh kinh người. Phải biết rằng, lúc cô ấy mới gia nhập Đội ám sát Đặc chủng U Linh, thực lực mới chỉ đến đỉnh phong cấp hai.

Ti Toa Lệ, Y Vưu và Mai Căn đều đã trở thành cường giả đỉnh phong cấp ba, sẽ nhanh chóng đột phá đến cấp bốn. Có thể thấy được bình thường các cô có bao nhiêu nỗ lực, đương nhiên trong đó cũng có công lao của Quả Tinh Thần.

- Bây giờ ngươi mới phát hiện, xem ra là cảm giác tồn tại của cô ấy cũng không cao lắm.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói một câu.

- Người của Đội ám sát đặc chủng U linh, cảm giác tồn tại không cao mới là tốt, như thế mới phì hợp với định vị của nghề nghiệp.

Mục Lương nói thâm sâu.

Theo như anh, Đội ám sát đặc chủng U linh tương đương với chiếc bóng trốn trong bóng tối, mặc dù có tồn tại, nhưng lại không làm cho người khác chú ý đến, nhưng trong lúc quan trọng có thể cho kẻ địch một kích trí mạng.

Ly Nguyệt và Nguyệt Thấm Lan nhìn nhau, đã tập mãi thành thói quen đối với chuyện này.

- Đi thôi, đến phía trước xem thử.

Mục Lương cười cười, không giải thích nhiều lời.

Đám người đi về phía trước, kiểm tra tình huống của đồng ruộng.

Người phụ trách đồng ruộng xuất hiện vào mười phút sau, bởi vì chuyện kiểm tra tưới nước đồng ruộng mà đến trễ, liên tục thỉnh tội xin lỗi với Mục Lương.

Anh không để ý mà vẫy vẫy tay, để cho người phụ trách dẫn theo họ đi dạo một vòng đồng ruộng, chỉ ra một vài vấn đề không lớn, thẳng đến mười một giờ mới rời khỏi.

………..

Tốc độ kéo xe của nhóm Sói Mặt Trăng trở nên chậm lại, xuyên qua Úng Thành rồi dừng lại.

Vệ Ấu Lan nghiêng đầu nói:

- Thành chủ đại nhân, đến rồi.

- Ừm, xuống xe thôi.

Giọng nói của Mục Lương từ trong xe truyền ra.

Cọt kẹt~~~

Cửa buồng xe mở ra, Mục Lương và đám người Nguyệt Thấm Lan xuống xe, trước mặt chính là khu buôn bán mới xây, khiến cho người ta chú ý nhất, đương nhiên là tòa lầu cao trăm mét có ngoại hình đặc biệt kia.

Nguyệt Thấm Di nhẹ giọng hỏi:

- Trung tâm Huyền Vũ lúc nào mới có thể xây xong?

- Sắp rồi, qua mấy ngày nữa chắc là có thể đưa vào sử dụng được rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Trung tâm Huyền Vũ cao một trăm mét, thiết bị lắp đặt đã hoàn thành hơn phân nửa, gian phòng dừng chân của trung tâm có bộ phận đã trùng tu xong, có thể đưa vào sử dụng trước.

Dựa theo thiết kế của Mục Lương, lầu một của trung tâm cũng là đại sảnh của nơi này, chiều cao khoảng chừng 7m.

Từ tầng hai đến tầng mười của tòa nhà này mới là các cửa hàng và nhà hàng đều là loại cao cấp, có định vị giống như Trung tâm chi nhánh ở thành Tát Luận.

Tầng mười một đến tầng mười ba, đều là khu dừng chân của nơi này, chia làm phòng giường lớn, phòng hai giường, phòng xa hoa, phòng phổ thông.

- Đi vào xem thử.

Mục Lương tỏ ý nói.

- Được.

Các cô gái cất bước đuổi theo đi vào đại sảnh của Trung tâm Huyền Vũ, cảm giác đầu tiên chính là không khí xa hoa.

Đại sảnh cao bảy mét, mang đến cho người khác một loại cảm giác bản thân rất nhỏ bé, đặc biệt là đèn thủy tinh mỹ lệ được treo trong hành lang, phát ra ánh sáng khiến cho người khác sắp mù mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận