Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1969: Từ Chối Một Cách Uyển Chuyển



- Ong ong ong ~~~

Sau khi Mục Lương và những người khác vào thành, ánh sáng trên đỉnh đầu anh hiện ra và chiếu rọi phạm vi quanh thân hai mươi mét.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hi Sắt thấp giọng nói:

- Nhà của chúng ta ở ngay phía trước, đi một chút sẽ đến.

Hi Bối Kỳ nhỏ giọng thầm thì:

- Nơi đây thật là tồi tàn.

Cô gái tóc bạc im lặng quan sát tình huống xung quanh, đề phòng có nguy hiểm phát sinh.

Hi Phù Ni nhỏ giọng nói:

- Mọi người nói nhỏ giọng một chút nha, giờ này mọi người đều ngủ rồi, có người tính khí không tốt, cho nên đừng quấy rầy bọn họ.

Hi Bối Kỳ gật đầu:

- Ta biết rồi.

Đột nhiên, một giọng nói kinh dị truyền đến:

- Hi Sắt, tại sao trễ như thế mà các ngươi mới trở về? Bọn họ là ai?

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, một vệt ánh sáng hiện ra chiếu rọi người tránh trong bóng tối.

Đó là một thiếu niên có vóc dáng to lớn, làn da trắng như tuyết, tóc cạo rất ngắn, thoạt nhìn có chút hàm hậu.

Thiếu niên bị chói mắt bởi ánh sáng đột nhiên xuất hiện, vội vã giơ tay lên che hai mắt lại.

Hi Phù Ni hạ giọng giải thích:

- Nghĩa Địch ca, chúng ta đi ra ngoài săn thú.

Hi Sắt cũng nhỏ giọng giới thiệu:

- Bọn họ là ân nhân cứu mạng của chúng ta, ngày hôm nay vừa tới đảo.

Nghĩa Địch nhăn mày, quan tâm hỏi:

- Ân nhân cứu mạng? Các ngươi săn bắn gặp phải nguy hiểm sao?

Hi Sắt thanh thúy đáp:

- Đúng vậy, ngày mai ta sẽ kể cho ngươi nghe, thay ta chào hỏi Ước gia gia nha.

Nghĩa Địch cau mày lại, lạnh lùng nhìn đám người Mục Lương vài lần rồi mới dặn dò:

- Vậy các ngươi chú ý an toàn, có việc gì thì gọi ta.

- Vâng.

Hi Phù Ni vội vàng gật đầu.

Nghĩa Địch lùi về phía sau, chìm vào trong bóng tối rồi biến mất.

Hi Bối Kỳ tò mò hỏi:

- Hắn là ai vậy?

Hi Sắt giới thiệu:

- Hắn là cháu trai của Ước Nội gia gia, tên là Nghĩa Địch.

Ly Nguyệt và những người khác chậm rãi gật đầu, không có hỏi Ước Nội là ai.

Hi Phù Ni phất tay nói:

- Đằng trước chính là nhà của chúng ta, mọi người mau tới.

Đoàn người đi lên trước, ánh sáng chiếu vào một căn nhà gỗ, để cho Ly Nguyệt và những người khác có thể thấy rõ diện mạo của nó.

Đây là một căn nhà gỗ có diện tích ba mươi mét vuông, thoạt nhìn rất cũ kỹ, bên ngoài đầy ván gỗ đã khô vàng, có thể là dùng để bổ khuyết khe hở giữa các cây gỗ.

Hi Phù Ni đi lên trước, lanh lẹ mở cửa gỗ rồi đẩy cửa bước vào.

- Mọi người mau vào đi.

Hi Sắt hô.

Mục Lương và Ly Nguyệt liếc nhau rồi mới cất bước đi vào trong nhà, nguyên tố ánh sáng soi rọi toàn bộ trong phòng.

Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt chớp chớp, không cần thi triển năng lực thức tỉnh thì vẫn có thể xem hết toàn bộ hoàn cảnh trong nhà.

Bốn bức tường, một cái bàn gỗ nhỏ đặt ở góc phòng, còn có một chiếc giường lớn chừng hai mét vuông, bên trên còn có da thú dùng để làm chăn mền.

Trừ những cái đó ra thì trong phòng còn có hai cái ghế gỗ, một cái kệ, bếp lò làm bằng tảng đá xếp chồng lên nhau, nồi làm từ xương sọ của ma thú cùng với một đống xương cốt không rõ hình dạng.

Hi Sắt đứng ở cửa, đỏ mặt nói:

- Mọi người tùy tiện ngồi đi, có lẽ là hơi chật một chút.

Mục Lương liếc nhìn ghế gỗ, chỗ nối tiếp được buộc lại bằng vỏ cây, anh hoài nghi nếu mình ngồi lên thì ghế sẽ vỡ thành mảnh nhỏ.

Mục Lương khẽ thở dài một hơi rồi vung tay lên, lưu ly ngưng tụ cực nhanh thành vài chiếc ghế dựa.

Lúc này, Hi Bối Kỳ và những người khác mới kéo ghế ngồi xuống, cảm thấy hứng thú mà quan sát hoàn cảnh trong phòng.

Hi Sắt và chị gái xem đến ngây người, năng lực đặc thù này, chẳng lẽ Mục Lương là Giác Tỉnh Giả?

Cổ họng của hai chị em trượt lên xuống, không hỏi sự nghi ngờ trong lòng mà chuẩn bị nhóm lửa, nấu một bữa cơm cho các ân nhân cứu mạng.

Hi Phù Ni dịu dàng nói:

- Các ngươi ngồi chơi một lúc, ta làm chút đồ ăn.

- Được.

Trong mắt của Hi Bối Kỳ lộ ra một tia chờ mong, sẽ là món gì ăn ngon đây?

……………

Hi Sắt đột nhiên hỏi:

- Chị, trong nhà chắc còn thịt phải không?

- Ta xem một chút.

Hi Phù Ni lên tiếng.

Cô xoay người lại đến trước giá gỗ trong góc phòng, xốc tấm da thú che ở phía trên lên, lộ ra một cái chén gỗ lớn.

Hi Phù Ni cầm chén lớn xuống, bên trong có một khối thịt to bằng đầu nắm tay, mặt ngoài đã bị mốc một chút, toát ra một mùi hôi chua.

Khóe mắt của Hi Bối Kỳ co giật một cái, khàn giọng nói:

- Thịt này không thể ăn...

Hi Phù Ni ngây thơ nói:

- Có thể ăn nha, rửa sạch một chút là có thể ăn rồi.

Hi Bối Kỳ gian nan nuốt nước miếng, hoài nghi nói:

- Nó đã mốc meo thế này rồi, sao mà có thể ăn được chứ?

Hi Sắt giải thích:

- Mốc một chút mà thôi, rửa sạch rồi nướng trên lửa là được rồi, bình thường chúng ta đều ăn như vậy.

Ly Nguyệt co giật khóe miệng, hỏi:

- Ăn như vậy sẽ không hư bụng sao?

Hi Sắt nói không chút để ý:

- Có chứ, nhưng số lần rất ít, ăn mười lần thì chỉ đau bụng khoảng bốn, năm lần thôi.

Cô tiếp nhận chén gỗ trong tay chị gái, chuẩn bị đi rửa thịt.

Hi Phù Ni nhìn về phía Mục Lương và những người khác, ngượng ngùng nói:

- Mọi người phải chờ một hồi nữa mới có thể ăn.

Lạp Nhã từ chối một cách uyển chuyển:

- Thật ra chúng ta không đói cho lắm, không ăn cũng được.

Hi Phù Ni nghiêm mặt nói:

- Như vậy sao được! Cả buổi chiều các ngươi không ăn gì rồi, vẫn là ăn một chút thịt đi, nếu không thì buổi tối sẽ đói ngủ không được.

-...

Lạp Nhã nhấp miệng rồi nhìn hoàn cảnh trong phòng một vòng, hình như nơi đây cũng không có chỗ để ngủ lại thì phải?

Hi Sắt đột nhiên nói:

- Chị, trong nhà cũng không có nước, phải đi múc nước mới được.

Hi Phù Ni cầm thùng gỗ nói:

- Ta đi múc nước, ngươi nhóm lửa trước đi.

- Không cần phiền toái như vậy đâu.

Mục Lương thở dài nói.

Anh giơ tay lên, nguyên tố nước ngưng tụ thành nước lọc rót đầy thùng gỗ.

Đôi mắt đẹp của Hi Sắt trừng lớn, hỏi:

- Mục Lương, ngươi là Ma Pháp Sư à?

- Ta là Giác Tỉnh Giả.

Mục Lương cười nhạt một tiếng.

Hi Bối Kỳ nhỏ giọng nói:

- Mục Lương, ngươi lấy thức ăn ra đi, ta không muốn bị tiêu chảy.

- Ừm.

Mục Lương cười một tiếng.

Anh lấy ra một đống thức ăn từ trong không gian tùy thân, có linh mễ, cà chua, trứng Gà Ba Màu, thịt đông và những nguyên liệu khác, chất đầy bàn gỗ trong phòng.

Hi Sắt và Hi Phù Ni đã xem ngây người, hai chị em nhìn chăm chú vào nguyên liệu nấu ăn trên mặt bàn rồi lại nhìn khối thịt đã mốc meo trên tay mình, hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải.

Mục Lương nhìn về phía Ly Nguyệt, hỏi:

- Muốn ăn cơm chiên không?

- Muốn.

Nghe vậy, đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt trở nên sáng ngời.

- Vậy để ta làm một ít.

Khóe môi của Mục Lương cong lên.

Anh liếc nhìn bếp lò tồi tàn, đành phải tháo dỡ nó rồi dùng lưu ly làm một lò bếp mới.

Ngay sau đó, anh lại cảm thấy mặt đất không được bằng phẳng, thế là lại dùng lưu ly bao trùm mặt đất, tường còn có kẽ hở, vì vậy bốn bức tường đều được phủ thêm lên một tầng lưu ly với vô số lỗ thông khí nhỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận